1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Xúc cảm 1 giây

Chủ đề trong 'Hà Giang' bởi andythao24, 04/08/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. laxanhcodon

    laxanhcodon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    812
    Đã được thích:
    0
    Bực bội thiệt nhưng ko làm gì được người ta cả thế sờ cau
  2. hoangthuy

    hoangthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2003
    Bài viết:
    3.057
    Đã được thích:
    2
    Xì pem ở đây buồn nhờ, thôi nghỉ một thời gian ứ vào đây chơi nữa. Khi nào nó vui thì lại vào phá đám
  3. hoangtronghaivnm

    hoangtronghaivnm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/03/2007
    Bài viết:
    762
    Đã được thích:
    0
    Tự dưng lại nhớ nhớ 1 người... Mình sắp trẻ lại rồi, chết thật!
  4. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Miềng rất ghét phải chờ đợi. Vậy mà sao cứ phải chờ đợi hoài thế?
  5. motngaymoinanglen

    motngaymoinanglen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2005
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    0
    Ng đau ê ẩm
    Đau đầu vì xiền , chán thật
  6. motngaymoinanglen

    motngaymoinanglen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2005
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    0
    Chán lắm rùi ..............cứ vật vờ xế này chít thui
  7. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Vĩnh biệt nhà thơ Phạm Tiến Duật & nhà thơ Chính Hữu
    ANH DUẬT ƠI, ANH ĐẸP LẮM!
    NGUYỄN KHẮC PHỤC

    Anh Duật ơi, anh chẳng đi đâu cả. Anh chỉ chuyển vị trí đóng quân như chính anh đã từng nhắn tin cho đồng đội bằng bài thơ ?oCô bộ đội ấy đã đi rồi?:
    Cô bộ đội ấy đã đi rồi
    Chuyển đơn vị vào vùng rừng trong ấy
    Em gái đi, các anh ở lại
    Biết đến bao giờ mới được gặp nhau?

    Nếu nước mắt có trào ra trên mặt tôi thì chỉ vì ?obiết đến bao giờ mình mới được gặp nhau?, chứ không phải là sự tàn khốc của thời gian và định mệnh chia lìa nổi chúng ta. Sáng nay, lúc tôi vào Viện 108, điện tâm đồ chạy ì ạch rồi tắt dần để cuối cùng chỉ còn lại một nét ngang lạnh buốt, trái tim anh ngừng đập nhưng thơ ca của anh, bản thông điệp bất diệt của anh gửi lại thì mãi mãi màu hồng như chính anh nhắn gửi.
    Tôi muốn gửi bản thông điệp màu hồng cho tất cả dương gian.
    Một bạn đọc trẻ Sài Gòn ngay khi nghe tin trái tim anh dừng lại ở thời khắc 8 giờ 49 phút sáng nay, đã nhắn cho tôi qua mạng: Chú ơi, nhà thơ Phạm Tiến Duật đã bắt đầu giấc bình yên trên cái cõi các Nàng Thơ bay lượn múa hát bên suối trong, cỏ xanh, hoa thơm ngát, bác Duật trẻ nhất trong những vị tân khách dự bữa tiệc ấy với những Nguyễn Du, Ta-go, Đoàn Thị Điểm, Hồ Xuân Hương, An-na A-khơ-ma-tô-va và Tố Hữu đang quây quần bên nhau?
    Vâng, tôi tin là anh chỉ ?ochuyển đơn vị vào vùng rừng trong ấy?, vì anh còn nhắn tôi thế này:
    Bao nhiêu bạn bè thân thiết
    Xa nhau như xa nhau hôm nay
    Thôi em đừng bẻ đốt ngón tay
    Nước mắt dễ lây mà rừng thì lặng quá?
    Tôi vừa là em anh về tuổi đời, vừa là em anh trong nghề nghiệp, nhưng anh nâng tôi lên làm đồng đội của anh. Tôi hãnh diện vì thế hệ mình có những nghệ sĩ như anh. Tôi biết ơn anh vì điều đó, lẽ ra tôi phải viết hoa chữ Anh, nhưng tôi biết là anh chỉ muốn tôi gọi anh là anh, anh Duật. Anh đẹp vì thế. Tôi trở nên đẹp vì tôi được anh cho tôi làm đồng đội.
    Phải, xa nhau như đồng đội xa nhau hôm nay? chẳng phải lần đầu, và càng chẳng phải lần cuối cho những cuộc xa nhau của những đồng đội, đồng nghiệp, đồng nhân?, nhưng ý nghĩa cuộc sống và vẻ đẹp của Tổ Quốc, Nhân Dân và Thơ Ca thì tươi non mãi mãi như anh từng hớn hở reo vui:
    Trong chiến tranh một ước ao sôi nổi
    Là Nhân Dân đoàn tụ muôn đời?
    Ai bảo đó là khẩu hiệu ta cũng chả bận lòng, chỉ biết ta nâng niu, tự hào vì những năm tháng ấy không phải để hoài cổ mà để tiến lên, để hy vọng, để tập hợp, tin cậy và để được yêu thương hơn, mãnh liệt hơn cái ý nghĩa cuộc sống và những cuộc vượt lên?
    Vì vậy mà tôi không khóc nữa, tôi ngắm mãi chân dung anh mặc áo trấn thủ năm 1970 giữa chiến trường. Lòng tôi rộn ràng và rực rỡ lên từ ánh mắt anh nhìn?
    Anh Duật ơi, anh đẹp lắm?
    Ngõ Dã Tượng,
    đêm 4 tháng 12 năm 2007.
    N.K.P
    (Nguồn Trannhuong.com)
  8. hoangthuy

    hoangthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2003
    Bài viết:
    3.057
    Đã được thích:
    2
    Ghi là 1s copy và paste có lẽ hợp lý hơn là cả một bài dài chả muốn đọc thế nhờ .
  9. congaichipheo

    congaichipheo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2004
    Bài viết:
    1.355
    Đã được thích:
    0
    Phù. Mỏi. Lòng không nhớ thương ai mà chỉ thấy hiền thôi. Hiền dã man.
  10. motngaymoinanglen

    motngaymoinanglen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2005
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    0
    uhm.......................lại vật vờ rùi huhu

Chia sẻ trang này