1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Xúc cảm bốn mùa

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi carnation2908, 25/08/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. vitawa

    vitawa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/10/2006
    Bài viết:
    1.342
    Đã được thích:
    0
    Ở miền Nam nước Việt, sang tháng hai ta có không biết bao nhiêu thứ trái cây: nào mận, nào xoài, nào cam, nào quýt, nào vú sữa?thứ nào cũng ngon, thứ nào cũng quý, nhưng tại sao tôi vẫn cứ mơ ước những trái đào Thổ ở Cao Bằng, Lao Cai, Sa Pa hay ở biên thuỳ giáp Vân Nam, nhìn sang ngọn Tây Phàn? Tôi nhớ những buổi trưa trong sang cùng nằm trên cỏ với những cô nàng người Thổ, bỏ một hào bạc ra ăn cả một vườn đào, muốn hái bao nhiêu tuỳ ý, ăn chán thì thôi, y như là ta ăn măng, ăn sầu riêng ở miệt vườn Lái Thiêu, hay cam hoặc bưởi ở bên kia song Tam Hiệp. Ăn như thế mới đã đời!
    Vừa ăn, vừa nhớ đến những câu chuyện cũ nói về những con chim ăn đào tự bên Tàu rồi tha hột về đánh rơi ở trên miệt núi biên thuỳ, đâm chồi, mọc cây, sống cả hang thế kỳ, đem lại cho ta những quả đào sơn dã đỏ tía như đào tiên mà Đông Phương Sóc ăn trộm trong vườn đào bà Tây Vương Mẫu, hoặc những chuyện ma xó canh vườn đào, ai ăn trộm một trái thì đếm một, ăn hai trái thì đếm hai?,anh cảm thấy anh sống một cuộc đời huyền thoại mà mắt cô gái Thổ là suối, tóc cô gái Thổ là cầu để cho anh đi đến bến yêu thương.
    Anh mơ về một ngày xa xưa đã từng phiêu bạt đến một ?obản? Thổ ở Lao Cai với một gia đình Thổi, ngày ngày trông sang Hồ Kiều, tưởng tượng đến sự tốt tươi của trai gái đùa cười trong nắng lung linh như ngọc.
    Từ năm giờ chiều, tuyết phủ các thôn xóm ngút ngàn. Ngồi nhìn ra chung quanh, anh cảm thấy đắm chìm trong một sa mạc lạnh tê, trắng xoá, vừa nên thơ, vừa ghê rợn vì thỉnh thoảng lại nghe thấy một con chim kêu quái gở hay tiếng của một đoàn sơn cầu nhìn lên mặt trăng buồn hiu hiu mà tru lên. Anh sởn da gà, nhưng trong long thì cảm thấy như nóng lắm. Lúc ấy mà bước xuống thang, ra vường hái lấy một hai quả tuyết lê ăn, anh thấy tỉnh táo một cách lạ kỳ và đồng thời mang máng thấy rằng sống ở đất Bắc vào cái cữ giêng hai sướng quá, sướng không chịu nổi. Cây lê có tuyết phủ trông như vẽ ở trong một bức tranh một xứ lạnh Âu châu.
    Trái lê cũng thế: đúng là một trái cây bằng thuỷ tinh. Anh cầm trái lê, khẽ gõ vào chân thang, băng tuyết phủ ở bên ngoài rụng xuống. Lấy dao bổ ra, thưởng thức từng miếng nhỏ, tôi đố có thứ trái cây ướp lạnh nào ngọt xớt, dịu hiền và thơn ngát thơn ngào như thế đấy! Anh không cần nhai, cứ đè lưỡi xuống miêng lê thì nó đã tan ra từ lúc nào rồi.
    Móc coọc, cũng thuộc loại này và cũng sản xuất vào tháng này, cũng ve vuốt khẩu cái của người ăn như thế, nhưng hơi cúng mình một chút. Tuy nhiên, yêu quá là yêu, nên ăn thế nào cũng cứ thấy ngon vì cái ngon lành của mỗi thứ có tính cách riêng biệt cũng như mỗi dây trong chiếc tì bà reo lên một thứ tiếng tơ đồng khác nhau.
    Có phải là tại mình thương yêu phần tử nên yêu luôn từ bong hoa mà yêu xuống đến trái cây, yêu từ cái lá hoè lăn tăn mà yêu lan sang chum hoa mộc? Hay là quả thật, như nhiểu người vẫn nói, trái bí ở đây to mà kém ngon, con gà lớn mà kém ngọt, trái đu đủ bự mà kém thơm? Tôi cũng đã ăn phật thủ ở đây rồi, nhưng cứ nói thực không việc gì dối trá, sao trái phật thủ Bắc bầy trên bàn thờ ông bà ngày tết, đến tháng hai bổ ra vẫn có cái hương vị khác trái phật thủ ở đây?
    Tháng hai của Bắc Việt xa xưa ơi, yêu tháng hai quá và nhớ tháng hai nhiều lúc đến biếng cười biếng nói.
    Biết đến bao giờ người lữ khách mới lại được thấy lại cái tháng hai ngày xưa của nẻo Bắc cách mấy mươi trùng thương nhớ?
    Những say tỉnh: Bắc Kinh mưa gió,
    Vẫn mơ màng: phòng cũ chiếu chăn,
    Gối sầu cách áng mây Tần
    Băn khoăn tay áo, chân quần ở đây,
    Án nọ đỡ ngang mày sớm tối
    Nay tháng ngày no đói với ai?
    Gió thu một tiếng bên tai,
    Thuần lư chợt nhớ đến mùi Giang Nam!

    Thấy gió thu, Trương Hán đương làm quan tại triều nhớ đến rau rút, cá mè ở quê hương. Người lữ khách ngày nay, xa cách quê hương, thấy tháng hai trở về, cũng động long nhớ tiếc không biết bao nhiêu khuôn mặt, không biết bao nhiêu miếng ăn ngon, không biết bao nhiêu tình thương yêu đã mất. Nhớ từ những con đường mưa bay riêu riêu cùng vợ đi nhởn nha ven hồ Bảy Mẫu, nhớ những đêm trèo lên ngọn đồi trê đường về Pháp Vân hái một trái cam vừa ăn vừa nghe tiếng trống chèo ở xa xa vọng về mà nhớ lại.
    Nhớ quá chững là nhớ, thương không biết ngần nào là thương. Thương nhất là người vợ nhỏ bé yêu chồng, mùa nào thức nấy, không bao giờ đợi cho chồng phải nói lên sự ước mơ. Này mình, em đố vào tháng hai này, xứ sở mình còn có gì đặc biệt nữa nào? Người chồng chịu, không biết trả lời sao. Nhưng đố ai nói lên được cái thú vui thầm lặng trong óc chồng, hôm sau, khi đi lên Nghi Tàm mua một cây thế về trồng trong cái chậu Giang Tây, bỗng thấy ở trên bàn một mâm đầy tú hụ hành, thía là, thơm, mùi, ngổ ? xanh rờn giữa mấy đĩa bún trắng tinh.
    À đúng rồi, cá anh vũ mùa này béo, ăn chả cá thì tuyệt trần đời.
    Người vợ vừa đích than ngồi quạt chả ở ngoài sân vừa nói chuyện với chồng đương nhắm nhót một ly rượu sen Tây Hồ:
    - Đây, cá anh vũ Việt Trì đây. Chả cá phải ăn cá này mới được
    Tại sao ăn chả cá lại phải có cá anh vũ? Mà hà cớ gì cá anh vũ lại phải là cá ở Việt Trì mới ngon?
    Người chồng không cần biết gì lôi thôi, chí có tháng hai ăn cá anh vũ nướng chả thì ngon thực. Nếu muốn đổi món, cá anh vũ làm gỏi cũng ngon lạ ngon lung nhưng người vợ biết ý chồng, mua cá anh vũ nấu cháo ám thì người chồng thấy hợp giọng hơn nhiều lắm. Xắn một miếng cá, chấm nước mắm ngon có vắt chanh, bỏ ớt, và quậy mấy cây tăm cà cuống nguyên chất tự tay mình lấy ở trong bọng cà cuống ra, ăn với cháo có hành cuộn lại, có rau cần điểm một ít thìa là ngọt cứ lừ đi, quỷ thần không hưởng thì thôi chớ đã hưởng một chén chắc chắn cũng phải đòi ăn chén nữa.
    Đêm tháng hai ở Hà Nội ngày trước, hầu hết các nhà đều đóng cửa từ lúc bảy tám giờ chiều. Thật đúng là người ta không biết lăn xả vào cuộc sống để làm tiền, để hưởng vội lấy những thú vui bợm bãi trên chiếu bạc hay trong những cái ?osô? đầy long rậm lá, hoặc để ăn những bữa cơm đắt tiền bằng cả gia tài của một người trung lưu rồi hút, rồi chích, rồi đánh đập như những kẻ thất phu tàn bạo?Nhưng để đền bù lại, họ có cái thú trầm lặng, vui cái vui của gia đình thê tử, uống chén nước trà mạn sen với an hem và góp vài hội tổ tôm hay rút bất, đánh tam cúc lấy vui trong bầu không khí than yêu, cởi mở, với họ hang bè bạn.
    Ngày tháng trôi đi nhẹ nhàng. Không lo tiền, không lập mưu thiết kế, không oán ức, ăn rau rút muối mè, cũng thấy ngon. Thỉnh thoảng, một người bạn mới đi chơi về lại gửi cho một vài mớ rau sắng, đem nấu suông, hay gia them một bánh trứng cáy vào cho đậm, vợ chồng ngồi thưởng thức cảm thấy có một phần ngon hơn ăn yến.
    Trời thương, các con chúng cũng ngoan. Tiền không có nhiều, nhưng cũng tạm gọi là có căn có bản. Cả năm làm ăn vất vả, chẳng có lúc nào được rỗi rãi thực tình, sống lại những buổi đầu lưu luyến, anh ạ, hay hôm nào chúng mình đi chùa Hương đi? Tháng giêng vừa đây, đã đi chùa Trầm rồi, sớm đi chiều về, mệt lắm. Nếu đi chùa Hương, ta phải đi hai ba ngày cho thong thả chớ không đi như năm ngoái, đi sang hôm trước, chiều hôm sau đã về, lễ Phật không được đầy đủ, nói gì đến chuyện thưởng thức bầu trời cảnh bụt của đệ nhất động Nam Thiên?
    Hai mươi mấy năm đã qua đi từ bữa trẩy hội chùa lần trot ấy, nhưng long nào mà quên được cái buổi chiều giữa tháng hai năm đó, chúng ta cùng ngồi ở trên con đò xuôi bến Đục ngắm những con cốc bói cá trên dòng nước trong văn vắt. Kỳ lạ thay là cái Hương Sơn! Bây giờ, có những đêm nằm thao thức không ngủ được, chợt nhớ đến cái cảnh trập trùng non non, nước nước, mây mây đó, tôi cảm thấy quả là trong suốt một đời tôi chưa từng được gặp một sơn thanh thuỷ tú nào như thế: đẹp từ cái khe núi, gốc cây, đẹp từ cái ghềnh núi, bụi lau, đẹp từ con chim, ngọn cỏ.
    Nhưng bao trùm lên hết, bất cứ cái gì cũng có một tâm hồn, cái gì cũng tiềm tàng một kỳ bí thiêng liêng làm cho bất cứ ai cũng cảm thấy lòng dịu hiền đi, như sợ một cái gì từ bi lắm, như muốn trút bỏ hết sự đời, như muốn sống cách gì cho thực từ ái, thực nhân đức, thực vị tha để chuộc lại những tội lỗi mình đã phạm.
    Từ chùa Trong ra chùa Ngoài, từ đỉnh núi xuống doành khơi, từ con chim mổ kiến gõ mỏ vào cây kêu cốc cốc đến con vượn ru con như đọc kinh ở khe suối đầu ghềnh, anh cũng thấy đều như miệng cái đạo Phật rất màu mặc dù từ trước đến khi đó không hề tin tưởng nơi trời, Phật, anh cũng thấy cần phải cúi đầu trước khói nhang thắp lung linh khắp các bàn thờ, trong khắp các động và lầm thầm khấn vái đức Phật từ bi cứu vớt chúng sinh chìm đắm trong ta bà thế giới.
    Căng thẳng một niềm tin tưởng, cả hai vợ chồng chèo hết núi này sang động nọ, đi hết suối này đến chùa kia, gần một ngày trời không biết mỏi, gặp gì ăn nấy mà thấy cứ ngon.
    Ấy là bởi vì long nhẹ thêng thang, quên hẳn tục luỵ để lại từ bên Đục. Người vợ thức cả đêm ở chùa Ngoài để lễ rồi lại đi hang nửa ngày đường trên vách núi cheo leo mà hình như đẹp them ra: lạ thật. Nếu có lúc nào thấy mỏi, ô hay, không hiểu tại sao chỉ vào một cái cầu, uống một chén nước lão mai lại thấy khoẻ ngay, còn cơm ăn ở một cái quán trên đỉnh cao thổi bằng gạo đỏ với một miếng cá kho tương và một bát canh cà chua nấu với đậu phụ rán vàng, tại sao lại ngon lạ ngon lung thế nhỉ! Có lẽ vợ chồng từ khi ăn ở với nhau chưa bao giờ được ăn một bữa cơm kì diệu, mê ly đến thế!
    Nâng một chén nước lên miệng uống, rồi nhìn xuống chân núi, bao nhiêu ruộng rẫy bé như thể là bàn tay trẻ con, người đi kẻ lại nhỏ như con ong cái kiến. Mình tự nhiên cảm thấy như đứng sát với trời và nghe rõ rang hơi thở của vũ trụ bao la, của từng vì tinh tú. Xa xa, một đàn vượn chuyển cành nọ sang cành kia. Rừng mai, rừng mận nở trắng xoá cá những đồi núi chung quanh, y như thể một bức tranh tàu chấm phá. Có tiếng chim kêu trong bụi: người bản Thổ bảo đó là tiếng từ quy.
    Người vợ ngần ngại không muốn đứng lên. Cảnh đẹp muốn lưu khách lại. Nhưng từ dưới chân núi, một đoàn người mặc quần áo đủ màu xanh đỏ đã cuồn cuộn tiến lên như một đoàn du già nối đuôi nhau để llặn ngòi noi nước lên cho kì được đến cửa trời.
    Hai vợ chồng chống hai chiếc gậy lụi nhập đoàn đi vào ?oHang Mới?, và cùng hoà tiếng ?onam mô? với mọi người trong khi nhẹ bước trèo hang ngàn vạn động đá và chui qua hết động nọ đến hang kia.
    Nam mô a di đà Phật!
    Nam bô cứu khổ cứu nạn Quan thế âm Bồ tát!

    Tiếng nam bô làm chuyển động cả không khí vang lên đến khe núi, đồi cây dội xuống rừng mai, đồng lúa rồi phản ứng lên trên trời để trời chả lại tiếng vang cho lá cây nước suối.
    Ở đỉnh núi đằng kia, sương bốc lên mù mù như khói. Một tiếng gà rừng. Tất cả vũ trụ chỉ là một giấc mơ _ nam bô a di đã Phật.
    Em ơi, cứ niệm nam bô như thế, ở bên em anh không thấy mệt. Ta ngày chèo núi mà long nhẹ lâng lâng _ đã đành là tại trời phật độ trì, nhưng cũng có lẽ tại anh tin tưởng _ tin tưởng rằg những lời khấn khứa của em ở trong các động các hang, được Phật, trời chứng dám. Em khấn trời khấn Phật cho vợ chồng ta được sống với nhau đến bạc đầu, dù đói khổ thế nào cũng cam. Anh tin rằng niệm nam bô đi hết hang này động nọ không thấm mệt thì khấn trời khấn Phật cho vợ chồng được sống bên nhau cũng được Phật trời chứng dám ? Ngờ đâu, chiến tranh lại làm cho bao nhiêu gia đình tan nát, bao nhiêu lứa đôi chia lìa, bao nhiêu lệ rơi máu chảy, làm cho người xa nhà thui mất cả hy vọng được trở về nơi cố lý, uống lại chén trà thuỷ tiên, nhìn những người than mến cũ và ngâm với người thương khúc bạc ai!
    Nam bô a di đà Phật!
    Nam bô Quan thái âm Bồ tát!

    Ứơc gì cứ niệm như thế mà được trời Phật chứng dám thực, thì mình cứ niệm không ngừng để trả cho sạch nợ lưu ly, trở về phần tử một ngày _ một ngày thôi cũng được _ để kể lại tình tương tư với người yêu bé nhỏ, uống một chén rượu Tây Hồ với miếng cá anh vũ nướng vàng và nằm trong rừng đào Thổ biên thuỳ nghe hoa đào rụng lả tả xuống vai các cô nàng cưỡi ngựa thồ in bóng lung linh xuống dòng suối trong như lọc.
    Được vitawa sửa chữa / chuyển vào 08:09 ngày 19/03/2007
  2. maituanviet

    maituanviet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/03/2004
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Trời lại lạnh mất rồi. Chán wé...! Chả hỉu là nàng Bân có vụng đến mức phải sửa áo mấy lần mới vừa không, chứ cứ nóng rồi lại lạnh thế này thì chít...!!!
  3. cafenhasan

    cafenhasan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.709
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Cảm xúc tháng Tư
    (VietNamNet) - Tháng Tư về trên từng ô cửa nhỏ, những kỷ niệm cũ ùa về để anh lại gặp em. Tháng Tư hoa loa kèn nở rộ để rồi qua rất nhanh cho nắng hè ào đến. Tháng Tư đến... tháng Tư tiếp thêm sức lực cho cuộc hành trình dài cuộc đời.
    1. Em điện thoại bảo tôi ra chỗ cũ. Cái quán cà phê cũ kỹ, không có gì thay đổi so với khoảng thời gian mươi năm về trước - khi tôi còn là cậu học trò cấp 3. Tiếp nối tôi và bao nhiêu người khác nữa, những cô, cậu học trò thời nay sành điệu, có cả lập dị nữa, đã đến đây. Vẫn lối đi như ngày xưa, chật hẹp vì hàng hoá, ẩm ướt vì nắng ít nồm nhiều. Em đang ngồi kia, một mình chỗ khung cửa sổ nhỏ quay hướng ra phía Hồ Gươm, trầm ngâm, chờ đợi.
    Trong tiếng nhạc dịu êm và tiếng chuyện trò ồn ã xung quanh, chúng tôi vẫn trao cho nhau những lời ngọt ngào. Rồi như chợt nhận ra điều gì, em bảo tôi: ?oAnh này, tháng Tư rồi đấy?. Im lặng... Ừ!... Tháng Tư năm cũ, không phải chỗ này, mà ở chiếc ghế đá bên hồ, sau nhiều lần hò hẹn, đưa đón, nhung nhớ, chờ đợi... Tôi mạnh dạn ngỏ lời yêu em. Em bối rối rồi gục vào vai tôi. Những hàng cây xung quanh, cả vườn cây xanh mướt bên hồ rung rinh chứng kiến tình yêu đơn sơ, giản dị ấy.
    Hai đứa cùng nhìn lên cây gạo phía bên kia hồ, hoa nở đỏ rực. Những bông hoa gạo như đôi bàn tay xinh xinh chụm lại, xoè ra ôm ấp, hứng cái ngọt ngào, tươi mát của trời đất lúc sang mùa. Hai đứa đi về phía ấy. Nắng lên, nắng gần trưa mỗi lúc một nóng. Nắng làm cho những bông hoa gạo càng thêm rực rỡ. Em nhặt một cánh hoa rơi từ khi nào dưới gốc cây ngắm nhìn thật kỹ. Bất ngờ em ép vào trang vở. Tháng Tư... vỡ oà tình yêu đầu say đắm.
    Tháng Tư ngọt ngào như dòng suối nguồn tinh khiết lặng lẽ mang hơi thở cho đời. Cho tình yêu đôi lứa.
    2. Chị bán hoa đầu ngõ, như thường ngày, dậy sớm đi lấy hàng. Chị phải đi sớm để chọn lấy những bông hoa đẹp nhất, tươi nhất, vì nếu đi muộn, người ta chọn hết rồi. Đến khi trời sáng, những miền hoa đầy hương sắc rủ nhau về phố. Nhưng sớm nay, trong gánh hàng hoa quen thuộc có thêm một loại hoa mới - hoa loa kèn.
    Trời đất giao hòa thế nào, mà cứ vào tháng Tư, cái thứ hoa tinh khiết, trắng trong ấy lại nở; ùa về khắp phố phường, tô điểm thêm cái thú chơi của người Hà Nội. Chúng ta thật khó nhận ra tháng Tư nếu như không có cái ngọt ngào, e ấp, trắng trong của hoa loa kèn. Chị bán hoa dong những bước chân hoa trên phố. Các chị, các cô dừng lại níu lấy hoa. Ngắm nghía và lựa chọn.
    Cái thanh xuân, trắng trong của hoa loa kèn ngắn ngủi sao ấy - chỉ kéo dài một tháng, nếu không mua... hoài phí lắm. ?oChị mua đi, hoa còn rất tươi. Chỉ có 20.000 đồng thôi?. Chút ngần ngừ, theo thói quen chứ không phải vì hoa đắt, mọi người dừng lại, chọn lấy những bông thật đẹp.
    Kể từ tháng Tư năm 1975 ấy, khi đất nước được hoà bình và thống nhất, hoa loa kèn mang thêm một biểu trưng mới và trong rất nhiều gia đình Việt Nam, từ đó, không thể nào thiếu vắng bình hoa loa kèn.
    Như bao năm trước, chưa đến nửa buổi, gánh hoa loa kèn của chị đã hết. Chắc là, đến mai, ngày kia, trong cả tháng Tư, ngày nào chị cũng sẽ lấy thêm hoa loa kèn. Không riêng chị, mà tất cả những người bán hoa đều thêm vào đôi gánh thứ hoa tinh khiết vô ngần này.
    3. Bắt đầu một chu kỳ thời gian mới: ngày kéo dài hơn đêm. Với những người không bận rộn, có lẽ họ sẽ rất thích vì thời gian rong chơi sẽ nhiều.
    Với người bận rộn, và siêng năng nữa, công việc càng đẻ ra thêm và thời gian nghỉ ngơi cũng ít đi. 5h trời sáng, thức dậy đã thấy cả núi công việc. 6h chiều, trời chưa tối, công việc vẫn bộn bề, dang dở. Tháng Tư quay quắt... thúc giục, tiếp thêm sức lực cho cuộc hành trình dài có vinh quang, có chông gai nặng nề ở phía trước.
    Nhưng tháng Tư, trong cái oi nồng của thời khắc chuẩn bị sang hè, mọi người sẽ được hưởng những ngày duyên dáng, dịu dàng hiếm hoi nhất trong năm.
    Ấy là ngày nắng nhè nhẹ xen lẫn với gió đông nam, sự hòa quyện hương thơm của nhiều loài hoa, khiến lòng người như được tưới mát nhờ phương thuốc thần dược từ thiên nhiên; căng ra hứng khởi.
    Ấy là ngày hàng trăm, hàng nghìn con **** trắng từ đâu rủ nhau về dập dìu, tình tứ trên những cánh đồng xanh mướt cỏ, trải dài vô tận.
    Ấy là lúc ta lắng nghe khúc nhạc muôn điệu của nhiều loài chim đậu trên cành cây trước hiên nhà buổi sớm mai... Líu lo, ríu rít...
    Tháng Tư, lẫn trong ngàn chiếc lá nõn nà, những nụ bằng lăng căng mọng, chờ ngày bừng nở trên các ngả đường. Chỉ mấy bữa nữa thôi, những cây non hoa sẽ nở trước, cây già hoa nở sau. Trong niềm cảm xúc tháng Tư, bằng lăng tím ngắt cả khung trời Hà Nội.
    Em ơi, tháng Tư...đang về.
    Gia Hưng
    http://www.vietnamnet.vn/thuhanoi/2007/04/682220/

  4. cobebaothu

    cobebaothu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2005
    Bài viết:
    233
    Đã được thích:
    0
    Nắng nóng ! Lại 1 mùa hè nữa trên mảnh đất này, cứ tưởng sẽ ko còn mùa hè ở đây nữa nhưng phải hết hè mình mới có thể về được. Cũng hay , dù sao thì mình vẫn thích mùa hè ở đây hơn so với cái nóng oi ả của Vn, nhưng lại ko được đón nhận cảm giác giao mùa như thời điểm này. Tụi bạn thì kêu ầm ĩ vì thời tiết khó chịu nhưng mình lại thích , thích cái sự thay đổi bất thuờng và đột ngột ấy . Chả hiểu vì sao ? Ngày xưa ở nhà thì cũng như tụi bạn bây giờ thôi, cũng kêu ca và than vãn, nhưng giờ lại khác, tự nhiên thấy thèm đuợc thế, thèm được ở giữa lòng thành phố, lang thang, ghi nhận cái thời khắc chuyển giao Trở lại với thực tế thì chắc ko ai thích mùa hè đâu nhỉ, mình cũng thế, nhưng từ khi wa đây, mùa hè đã cho mình nhiều cảm giác, ko chỉ là cái nắng nảy lửa mà còn là sự sặc sỡ của muôn loài hoa. Nhiều lắm những sắc hoa mà mình ko thễ tìm thấy ở đâu khác , mình đã hứa với 1 nguời là sẽ mang phuợng tím về mà mình vẫn chưa thể . Hay chỉ là post ảnh hoa lên thui mà vẫn thất hứa Gắng đợi vậy nha, chính mình cũng phải đợi mà
  5. ngayxuaoi0210

    ngayxuaoi0210 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    965
    Đã được thích:
    0
    Mùa Xuân đến. Hình như cỏ cây đã chờ đợi mùa xuân từ rất lâu rồi thì phải, chỉ đợi nghe tiếng ''mùa Xuân'' là vạt cỏ khô cứng kia trổ màu xanh, vạt cỏ khác thì chưa cần có lá mà hoa thì đã đua nhau khoe màu, những ngọn cây khẳng khiu không một chiếc lá cũng chúm chím nụ hồng hồng, xanh xanh mềm mại, và ít lâu sau thì trổ hoa vàng rực, trắng xoá, phớt hồng hay đỏ rực. Mùa xuân kỳ diệu quá. Tại sao cái cành cây khô cứng kia lại trổ hoa khi chưa có cái lá nào được nhỉ? Bụi cây dại xơ xác hoa cũng tươi rói khác thường, lạ nhỉ.
    Mùa xuân ở đây thật đặc sắc là như vậy, hình như cây gì cũng ra hoa được hay sao í. Nhìn chúng như đang cười vui vì được mùa xuân đánh thức sau một mùa đông dài giá lạnh.
    Đây là cây nở hoa vàng rộ mà cành thì vẫn trơ trọi không một chiếc lá, cây này mọc khắp nơi, đẹp lắm mà sao lại không cần ai chăm sóc nhỉ.
    [​IMG]
    Cây này bé xíu mà cũng toàn hoa
    [​IMG]
    Hầu như các loại cây hoa ở đây sẽ ra hoa trước rồi khi hoa tàn mới mọc lá.
    Không gian rực rỡ hơn với những sắc màu mùa Xuân của nhưng đám hoa dại.
  6. sakura2000

    sakura2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2006
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Mùa Đông qua rồi, vậy mà vẫn còn dư lại chút lạnh cuối mùa. Tháng Tư về rồi, mong sao cho nhanh tới mùa Hè. Nghe nói những ngôi sao mùa Hè đẹp lắm. Mình mong tới nhanh để ngắm. Trước đây nhìn sao chẳng có cảm nhận gì. còn giờ thì sao nhỉ? Không biết nữa.
  7. vitawa

    vitawa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/10/2006
    Bài viết:
    1.342
    Đã được thích:
    0
    Tháng 3 đến rồi, hoa gạo nở chưa nhỉ?
    Lâu lắm rồi không nhìn thấy hoa gạo. Bên ST có topic xa rồi hoa gạo, có phải đã xa rồi thật không?
    Mới đầu mùa, nếu có thời gian, vù ra ngoại ô 1 chút là sẽ thấy hoa đỏ 1 góc ngay thôi mà.
    "Bao giờ cho đến tháng 3
    Hoa gạo rụng xuống bà già cất chăn"

    Vậy là chỉ còn vài đợt rét nữa là hết lạnh hẳn rồi. Rét nàng Bân chưa nhỉ?
    Xa lắm rồi ngày xưa, nên chẳng còn dấu hiệu thời tiết như xưa, cũng chẳng còn bà để kể chuyện, nhắc nhở.
    Nhớ bà quá!!!
  8. lilyphap

    lilyphap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2007
    Bài viết:
    605
    Đã được thích:
    0
    Đọc cái topic này lại nhớ đến thủ phạm nẫng mất của mình quyển Thương nhớ mười hai, đến tận mấy năm sau mới đền cho mình quyển khác. Và cũng nhớ là còn cái áo chưa mang cho, chắc là cũng thành áo của nàng Bân mất rồi nhỉ .... Nhớ cả cái lần trời lạnh có đứa nhất định bắt mình mặc thêm áo của nó trong một cái bốt trên đường NTH... .... Ôi cái ngày ấy là ngày cực kỳ lận đận của tớ, may mà có cái áo len của cậu giữ cho tớ đỡ lạnh
    Nhớ nhiều thế nên đang định rủ tối mai trốn nhà đi chơi với hai đứa tớ đây.......... Để tớ gọi điện cho anh yêu xin phép nhé
  9. vitawa

    vitawa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/10/2006
    Bài viết:
    1.342
    Đã được thích:
    0
    Cái ngày hôm đó thật buồn cười.
    Đường Nguyễn Thái Học ơi, đi qua là nhớ.
    Chợt nhớ ra rằng khi ta bắt ai làm gì, dù không thích, khó chịu, nhưng cuối cùng họ vẫn phải làm theo. Làm theo không phải là chấp nhận, không phải là đồng ý, mà ... thôi chiều nó cho xong, đỡ mệt!!!
    Phải không 2 đứa?
    Chắc cũng tại tui bé nhất, còi nhất nên được chiều hơn???
    Tui cũng nhớ 2 đứa nhiều lắm, nhớ những ngày sinh viên thấy trời đẹp là rủ nhau đi chơi, lang thang khắp các phố.
    Hic, cái thời mà đường ra Bờ Hồ mình còn không biết, đến chừ thuộc nhiều đường lại không còn cơ hội "thích là đi".
    Hôm nay trời cũng đẹp lắm đấy. Từ sáng đã thấy trời xanh cao, có nắng, có gió nhẹ. Sáng sớm nay tui đã dạy sớm cũng OX đi đánh cầu lông nhé, chăm không?
    Hôm nay tròi đẹp có ai đi chơi không?
  10. quamcoi

    quamcoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/03/2005
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Sao mà những cái gì hơi đèm đẹp 1 tí lại nhanh chóng trở thành kỷ niệm thế nhỉ? Công nhận trời hôm nay đẹp thật, chả còn có cơ hội trốn đi lang thang nữa rồi. Đầu hạ, nắng đã vàng hơn, nhưng gió vẫn còn thổi tung bay tóc. Nếu thời gian lùi lại mấy năm, mình chắc chắn giờ đang đạp xe lang thang quanh phố. Lúc ấy, nếu có "đứa nào" ngồi sau mình thì mình chắc chắn sẽ ko chiều theo ý "nó" vô lý như "đứa khác" đã làm ngày xưa đâu.
    Chỉ một từ " NHỚ" thôi có đủ để diễn tả không nhỉ?
    À quên, đi chơi đi.

    Được quamcoi sửa chữa / chuyển vào 08:44 ngày 18/04/2007

Chia sẻ trang này