1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

XÚC CẢM MỘT GIÂY!

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi PhuthuyAli, 25/02/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cobebaothu

    cobebaothu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2005
    Bài viết:
    233
    Đã được thích:
    0
    Cảm giác chờ đợi thật tệ ! Chờ đợi và chờ đợi .......
  2. Southlover

    Southlover Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    140
    Đã được thích:
    0
    Dạo này không hiểu sao mình buồn thế. Đi làm cũng chẳng hứng thú với công việc, chỉ muốn nổi cáu với tất cả mọim người, mình cũng không biết làm thế nào để thoát khỏi tâm trạng naỳ nữa. Chán nản lắm rồi. Có lẽ tại ở đây mình có ít bạn bè quá, mình luôn cảm thấy Vt không phải là chỗ của mình. Hồi còn sinh viên mình luôn cảm thấy yên ổn mỗi khi về đây nhưng twf khi về đây làm rồi thỉ chỉ thấy nhàm chán. Mình có nên về Hn làm không đây? Về Hn làm việc, học thêm và chấp nhận thử thách hay ở đây bằng lòng với cuộc sống yên ổn, an phận và buồn tẻ?
  3. haiminhdang

    haiminhdang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2003
    Bài viết:
    727
    Đã được thích:
    0
    Đổi cái chữ kí, vào đây post thử xem nó đẹp ko?
    Rồi out và đi loăng quăng cho hết buổi chiều.
    Dạo này mình cứ điên điên, đi đi về về như con ma, chả làm được việc j` ra hồn.
  4. haiminhdang

    haiminhdang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2003
    Bài viết:
    727
    Đã được thích:
    0
    Nếu cuộc sống không phải là màu hồng, thì cũng phải là màu xanh của hi vọng
  5. cobebaothu

    cobebaothu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2005
    Bài viết:
    233
    Đã được thích:
    0
    Một ngày nữa đã trôi qua, thời gian vẫn vô tình như chẳng để ý đến Nó , mọi thứ gần như ngày càng khép chặt lại , chẳng thể làm gì hơn và lại ngồi như thế này....
  6. chungtm2000

    chungtm2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2004
    Bài viết:
    487
    Đã được thích:
    0
    Đã bao lâu rồi nhỉ ? có lẽ đời người không cảm nhận được nữa, ta đã lang thang trong màn đêm, từ trong xâu thăm của màn đêm, một hình ảnh người con gái bật khóc. chợt thấy lòng bâng khuânh sao xuyến, thân phận người xa quê mang bao đớn đau và buồn phiền, chợt nhận ra rằng, có những lúc tưởng như trong quá khứ lại trở về ám ảnh giữa đời ta, ôi những gì ta thiết tha chỉ trong mơ mà đời thường không thấy có
  7. haiminhdang

    haiminhdang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2003
    Bài viết:
    727
    Đã được thích:
    0
    Bước ra khỏi cổng trường trời đổ mưa, mưa như trút nước, tất cả ập xuống đầu, bất chợt, lảo đảo tưởng rằng mình ngã, nhưng trấn tĩnh lại ngay, cố gồng mình lên mà đi, đầu đau váng vất, lạnh run người. Mua được một cái áo mưa giá 2K thì chọc vào chỗ nào là thủng thỗ ấy--> bực mình, vứt luôn và phóng xe đi, rồi lạc đường, rồi đứng trú mưa, người ta gọi điện... nhưng không đến... rồi gọi điện mấy lần cho anh Huy nhưng " số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...", biết anh đang đi chơi... rồi lại một mình đội mưa đội gió.... Xe thì chết máy liên tục,mưa cứ dội xuống đầu như một sự trừng phạt,... mình đã làm gì sai??? Đi trong mưa mới thấy tỉnh ra nhiều điều lắm. Rằng sẽ không ai mang áo mưa đến đón mình cả, nếu mình không tự lo thì sẽ không thể vượt qua được. CHỉ cần được chúc một câu : hãy đội mưa đội gió mà về, thì có lẽ không cần niềm an ủi nào nữa.
    firstlove_finalgame: anh ui
    firstlove_finalgame: mua va lanh
    all4countryvn: Hi`! Cha`o Eg!
    all4countryvn: Duoi HN mua a`?
    all4countryvn: Tre^n mi`nh co'' le~ cu~ng sap mua
    firstlove_finalgame: dam minh 1h30 phut trong mua
    firstlove_finalgame: va
    firstlove_finalgame: di lac duong
    all4countryvn: The em di dau vay?
    firstlove_finalgame: em di hoc ve
    all4countryvn: Va^.y a`!
    firstlove_finalgame: goi dien cho anh HUy
    firstlove_finalgame: thi anh ay ban di choi
    firstlove_finalgame: minh phong ve nha
    firstlove_finalgame: goi dien cho nguoi ta
    firstlove_finalgame: nhung nguoi ta ko den
    all4countryvn: Vay a`!
    firstlove_finalgame: troi cu the mua
    firstlove_finalgame: va minh cu the di
    all4countryvn: Ha ha! E ne^n tu ti`m cho mi`nh nie^`m h/p di!
    all4countryvn: Dung trong cho*` va`o bo.n con trai
    firstlove_finalgame: uh
    firstlove_finalgame: chac the
  8. linh_kotex

    linh_kotex Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    1.330
    Đã được thích:
    0
    Ở đời nhiều khi nó thế đấy.Anh đang đi chơi cùng mọi người,em gọi điện sao không nói luôn ra là đang ở 1 mình và lạc đường?Em bảo sao lúc đó anh không rủ em đi chơi.Em thì luôn bảo không thích đi chơi với nhiều người vì em sợ em sẽ thấy lạc lõng mất,anh bảo hôm nào anh lên nhà em chơi thì em bảo là không muốn cho anh lên chơi.......Đấy,nhiều khi nó là thế đấy,rồi em bảo anh thế này,thế nọ,anh thì vẫn thế thôi.
    Em bảo anh là bạn tốt,nhưng anh không dám đâu vì thấy mình không đủ năng lực và anh cũng chẳng thể hiểu em đang nghĩ gì và muốn gì.
  9. amateur25

    amateur25 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    Chú này chẳng hiểu các em gái tẹo nào cả ?
    Rõ khổ thân !
    Lần sau em ấy nói gì chú cứ làm nguợc lại chắc thành công đấy
  10. haiminhdang

    haiminhdang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2003
    Bài viết:
    727
    Đã được thích:
    0
    dạo này mình điên thật, cảm giác khùng lắm. Nhiều khi còn thấy khốn nạn nữa. Mọi người hỏi, đi học ĐH có vui ko? chả biết nói gì vì với mình là chán ghét. Ghét những điều thị phi mà trong đó cũng có cả mình. Ngày nào cũng dật dờ, lang thang như dở người, không đi đến đâu cả. ngày nào cũng đi cả 1 chặng đường dài và xa, chắc chết! Thật ra, hồi trước, mình quen sống bao bọc và yêu thương, muốn được yêu thương và quan tâm từng chút một. nhưng khi sang đây, thấy cứ làm sao ấy ? Nhìn cái bọn lăng xăng mà chán ghét. Không phải vì không ai thèm quan tâm, có chứ, chúng nó vẫn muốn hỏi , vẫn muốn nói chuyện, còn mình thì bùng học liên miên, đi học được 3 buổi thì 2 lần bùng, gặp thằng lớp trưởng thì cũng phớt, mặc xác, chả quan tâm, nếu nó không là lớp trưởng thì ko nhiều bọn vây quanh nó, và với mình nó chả là gì cả, vậy nó cứ hỏi mình làm gì cho thêm ghét.
    Bây giờ hay đi lang thang 1 mình, mà sợ cái cảm giác một mình lắm, hôm trước gặp mưa đã sợ lắm rồi, hôm qua lại được 1 phen sợ hãi, ở trường đến 10h đêm, lẽ ra mình có thể về sớm hơn nhưng không muốn chui ra khỏi hội trường vì đi ra ngoài có nghĩa là sẽ phải một mình, và cứ ở đó cho đến khi mọi người về hết, càng lúc càng sợ, gọi điện cho thằng bạn kêu sợ quá, nói chuyện với nó cho đỡ sợ , rồi điện thoại hết pin...
    Sao khùng thế? MÌnh muốn tránh xa tất cả để những thị phi không động đến mình, vậy mà mình lại sống một cách vô nghĩa nhất.
    Con bạn ở quê trượt đại học, nó bảo nó ước ao được như mình... Mình đã nói với nó thế nào nhỉ? Rằng hãy tiếp tục " bắt đầu", không muốn bảo nó " làm lại", vì khi nói "làm lại" có nghĩa là đã bỏ qua 1 cơ hội,đã đánh mất rất nhiều điều. còn khi nói " bắt đầu " tức là chưa có gì để mất, mà sự khởi đầu bao giờ cũng có khó khăn, nhưng người ta đã có quyết tâm rồi thì sẽ vượt qua được. Cũng đã tự nhủ mình như thế, lẽ ra phải bắt đầu từ lâu rồi cơ, và đã bắt đầu, nhưng đi học là cả một nỗi chán ghét, đến lớp mọi người học hành vớ vẩn, mấy cái chuyện nhảm nhí chả đi tới đâu thì cứ diễn ra trước mắt mình... và lại khùng khùng điên điên, rồi biến mất trước mặt mọi người.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này