1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

XÚC CẢM...

Chủ đề trong 'Đà Nẵng' bởi yabi, 27/02/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Đâu có ... thấy hay quá nhưng chẳng có cái nào giống anh KID nên anh mới chít chứ ... híc híc ... thay vì fall in love thì thêm thành ... never fall in love mới xém xém giống anh KID .. híc híc ...
    BC
    Somewhere in my broken heart ...
    Сой,и с fма ...!!!
  2. meocon_g1983

    meocon_g1983 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2002
    Bài viết:
    1.715
    Đã được thích:
    0
    chẳng phải anh đang vướng phải một thứ xúc cảm sao anh kis mà nói never yêu ai chẳng có những giay phút xúc cảm
    to live is to fight
  3. hoavosac

    hoavosac Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2002
    Bài viết:
    1.002
    Đã được thích:
    0
    Trong sự yên lặng, tiếng đàn độc huyền bắt đầu réo rắt. Tiếng trong như ngọc, âm lên trong đêm thanh, lan ra ngoài hòa với ánh trăng. Rồi như hoàng oanh đua hót, chàng bỗng cất tiếng hát hòa theo một tiếng đàn khác, trầm hơn, réo rắt hơn, giàu tình cảm hơn. Chàng cảm thấy trong lòng một cảm tưởng ngạc nhiên như đứng trước bức tranh tuyệt tác hay đọc một câu thơ bất hủ... Cái cảm tưởng ngạc nhiên ấy hết, nhường chỗ cho sự êm ái của tâm hồn. Những tiếng bổng, trầm quấn lấy tâm hồn chàng, đem đi một nơi nhẹ nhàng, thinh không. Toàn thân chàng khi ấy chỉ còn là thính giác, rung động theo tiếng đàn giọng ngân. Muốn cho thoải mái, chàng ngả lưng xuống ván thuyền, nhìn ánh trăng trôi theo dòng nước. Chiếc thuyền lặng lẽ trôi, chốc chốc mái chèo nhẹ nhấc lên, đem theo những giọt trăng ấy là sự đọng lại của tiếng hát trong vắt lẩn trong cung đàn. Tiếng hát vang ra khắp không trung, cảnh vật, tan ra trong khoảng sông rộng, sáng như tấm gương, ngừng lại trong những đám cây tối hai bên bờ: có khi bay cao lên trên ngọn đồi xa, rồi như theo gió đưa mãi lên, quyến luyến lấy đám mây tơ dệt đen trên nền trời xanh sáng, chập chờn trước mảnh trăng trong. Tiếng đàn đưa đến những cảm giác mê man, những cảm giác trong suốt và lạnh lẽo như bóng trăng dưới nước, và đè trên tất cả những cảm giác ấy, một thứ buồn mênh mang, không bờ bến ,
    CỔ CHI HỌC GIẢ VỊ KỶ, KIM CHI HỌC GIẢ VỊ NHÂN ?
  4. Angry_Irish_new

    Angry_Irish_new Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    ??

    Rồi thì gió cũng sẽ cuốn đi
    Tóc trên đầu và những chia li
  5. hoavosac

    hoavosac Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2002
    Bài viết:
    1.002
    Đã được thích:
    0
    Chuông đồng hồ thong thả buông chín tiếng vào giấc ngủ mê mệt của chàng. Sực tỉnh, chàng uể oải vươn vai, ngáp một cái dài. Rồi gấp hai tay ra sau gáy, chàng ngước nhìn lên đình màn, lờ đờ đưa mắt theo một con muỗi đang bay tìm lối ra, luôn luôn chạm cánh vào đường lưới. Sau bức màn trắng mát , chàng lặng nhìn màu hồng nhạt của cái diềm màn và màu xanh tím của bức tường loang lỗ gạch 4 lỗ . Chiếc quạt vẫn quay trong bầu không khí êm tĩnh. Nhìn sang tay trái, lờ mờ phản chiếu ánh sáng buổi sớm lọt qua khe cửa hiên vào trong phòng.
    Chàng nhắm mắt lại, thân thể và tâm trí nặng nề như dính xuống đệm, không cất lên được. Trong óc chàng, những hình ảnh ngày hôm trước phảng phất hiện ra rồi mất đi, không mảy may thứ tự. Chàng mang máng sống lại những giờ ngồi ngắm cá vàng mà chàng tưởng dài không bao giờ hết, và buổi tối nhạt nhẽo chàng đã qua trong rạp hát.
    Muốn tránh những ý tưởng gợi nản, chàng ngồi nhỏm dậy. Mệt mỏi, chàng lẩm nhẩm nói một mình:
    - Dậy làm gì bây giờ?
    CỔ CHI HỌC GIẢ VỊ KỶ, KIM CHI HỌC GIẢ VỊ NHÂN ?
  6. Khatiger

    Khatiger Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/12/2002
    Bài viết:
    898
    Đã được thích:
    0
    Dậy về nhà chớ còn dậy làm gì hở bác VS. Hị hị
  7. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Xúc cảm là xúc cảm ... mỗi giây fút là một xúc cảm ... , nó chỉ giống nhau chứ không thể là chính nó được ...
    Anh KID đang vướng fải một thứ xúc cảm sao ... sao lại chỉ có một ... , có nhiều đấy chứ .... hì hì ... chỉ có điều ... hì hì ... nó không hoàn toàn là giống nhau ... hì hì ... lại còn khác nhau nữa ấy chứ ... hì hì ... , mà không thể hoà tan chúng vào với nhau được ... chỉ có thể chọn một cái chung để mình có thể nắm được lâu dài ... hì hì .. và yên ổn .. hì hì ...
    Chẳng hạn như bây giờ .. viết những xúc cảm này mà có mấy ai hiểu được ... hì hì ... , con nguời là vậy ... bản thân mình còn nhiều khi không hiểu huống gì nói đến cảm xúc hay xúc cảm ... hì hì ... của mình và của nguời khác .. hì hì ... Bó tay ....
    BC
    Somewhere in my broken heart ...
    Сой,и с fма ...!!!
  8. anhthuongcochu

    anhthuongcochu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/04/2002
    Bài viết:
    459
    Đã được thích:
    0
    Trong chậu, mấy đóa trà mi trắng nõn nà, như lụa ? như thủy tinh ? như sương ? Có lẽ chẳng phải thế . Nó như màu nguyệt bạch hoặc như màu bạch nguyệt nhìn qua làn trăng mỏng. Cũng không hẳn thế.
    Thôi, chỉ diễn tả là đẹp lắm, đẹp tuyệt vời, đẹp không gì so sánh nổi, không có cách gì mà dùng lời được. Từng cánh hoa cong cong, xếp lại. Mỗi cánh là mỗi nét yểu điệu, mềm mại của vì tiên nữ. Ngoài ra có những đu7ờng vân tinh vi khi ẩn khi hiện qua ánh sáng đã được chắc lọc tinh khôi

    Người điên biết nói
    Người tỉnh không biết nghe
    Và nắng sẽ mang đi tất cả
    Những mẩu thuốc tàn nằm dưới đất thờ ơ
  9. anhthuongcochu

    anhthuongcochu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/04/2002
    Bài viết:
    459
    Đã được thích:
    0
    ...MA KHÔNG ĐẦU
    Bổng nhiên trời nổi gió, rít lên từng hồi ghê rợn ngoài rừng thông, rồi chạy ào qua nghĩa địa, va đập vào liếp cửa những tiếng động kinh hồn . Con Ma Không Đầu lại ôm bụng lăn xuống đất quằn quại rên la, giọng nói của y dồn dập, ảo não :
    - Mau đi ! Hãy bỏ tất cả đi . Đừng dùng cái đầu mà lo cho cái bụng nữa. Huynh ơi ! Hãy bỏ đi, bỏ gấp đi ! KHổ lắm, không chịu nổi đâu ! Vĩnh biệt huynh , hãy cố giữ cho cái đầu bằng cái bụng, cái bụng bằng cái đầu .
    Tiếng nói càng lúc càng não nùng thê lương, càng lúc càng chân tình, chí thiết . Và khi ấy, bòng Ma Không Đầu cũng xa dần...mờ dần trong bóng đêm của nghĩa địa . Bên ngoài, mưa gió vẫn cứ rít gào như cả hàng trăm ngàn Ma Không Đầu vẫn cứ rít gào muôn đời giữa cõi hư vô ***g lộng .
    Làm vua cũng lo cho cái bụng, làm quan cũng lo cho cái bụng, làm lính cũng lo cho cái bụng, làm dân cũng lo cho cái bụng; đọc kinh, đọc truyện, đọc sử, thập niên đăng hỏa cũng lo cho cái bụng; bóp óc nặn trán, lên non xuống núi rồi cũng lo cho cái bụng....Cái bụng ! cái bụng trở thành mục đích cho kẻ tang bồng hồ thỉ; mục đích cho sự hồng quần khăn lược; mục đích cho sa môn, đạo sĩ; mục đích cho ý chí, ước mơ và tham vọng...Thế đó, thế thì làm sao cái đầu nó không tiêu hoại cho được khi mọi cứu cánh của con người đều đổ xô về cái bụng ? Cái đầu nghiên cứu, học hành, nghĩ suy, mưu kế...là " nhân ", cái bụng là thành " quả " . Quả thành thì nhân hoại. Mầm thành cây thì hạt không còn. Cho nên, làm ma không đầu là một điều tất nhiên !
    Bên ngoài, mưa gió vẫn cứ rít gào như cả hàng trăm ngàn Ma Không Đầu vẫn cứ rít gào muôn đời giữa cõi hư vô ***g lộng .

    Người điên biết nói
    Người tỉnh không biết nghe
    Và nắng sẽ mang đi tất cả
    Những mẩu thuốc tàn nằm dưới đất thờ ơ
  10. hoavosac

    hoavosac Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2002
    Bài viết:
    1.002
    Đã được thích:
    0
    ----
    Miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn xỏ chân vào đôi giầy bông êm ái, bước xuống giường lê sang phòng tắm. Chàng rửa mặt bằng một thứ xà phòng thơm mát, đoạn mặc vào mình một bộ quần áo vải nhẹ, mềm và rất đắt tiền. Những công việc ấy, chàng làm hằng ngày, nay đã trở nên một thói quen, nên cử chỉ chàng lúc này đều đều như một cái máy. Sống trong sự xa xỉ từ thuở nhỏ, chàng coi những thứ phụ vật kia như một sự cần dùng không thể thiếu, và chàng cũng không thể tưởng tượng ra thiếu nó được.
    Chàng cầm lấy bình nước hoa, phun lên mái tóc, chợt nghe thấy tiếng vợ ở phòng bên cạnh:
    - Cậu ăn sáng thức gì để tôi bảo nó đi mua.
    Chàng bỗng có cảm giác rằng câu nói ấy, với cả giọng âu yếm và hơi có ý bảo hộ, chàng đã nghe nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần. Chàng lấy làm khó chịu.
    Chàng buột miệng trả lời:
    - Ăn gì cũng được.
    Nghe mình nói, chàng giật mình như nghe tiếng người khác. Câu trả lời ấy đã thành ra một câu sáo, ngày nào cũng dùng tới. Tuy nàng biết chồng không bao giờ trả lời một cách khác, nàng sáng nào cũng hỏi để cho có câu nói, để phá sự yên lặng nó phân biệt, chia rẽ linh hồn những người sống cạnh nhau. Chàng không để ý đến, có khi lại vui vẻ trả lời, nhưng hôm nay chàng đột nhiên cảm thấy một cách sáng suốt rằng câu nói vô vị kia chỉ kéo lại gần nhau hai linh hồn trống rỗng, thờ ơ, lạnh nhạt.
    Chàng sực nhớ lại. Chàng lấy nàng không phải vì tình yêu. Cha mẹ chàng đã thấy chàng lớn tuổi, sợ rằng sẵn của đâm ra chơi bời phung phí, nên cưới vợ để giữ chàng ở nhà, cũng như nhiều nhà giàu cho con hút thuốc phiện để của khỏi chạy ra ngoài ngõ. Chàng sống trong cảnh giàu sang, không lo nghĩ, không bận bịu, chỉ có việc ngồi quẩn trong phòng lau lọ sứ hay ra sân ngắm núi non bộ, rồi đến chiều, ăn xong, xe ô tô đưa đi hóng mát hay đưa đến rạp hát. Chàng sống trong cảnh ấy, như cây mọc trong hang tối, không biết ngoài còn có ánh sáng nữa.
    Những hình ảnh mập mờ về dĩ vãng theo đuổi ám ảnh chàng cho đến lúc ăn sáng. Chàng ngồi lặng yên cầm thìa khuấy cốc cà phê sữa, chán ngán nhìn những đĩa bánh bày la liệt trên bàn.
    Bỗng nàng nói:
    - Trông cậu hôm nay làm sao ấy.
    Chàng chớp mắt, trả lời vơ vẩn:
    - Không, tôi có làm sao đâu.
    - Mặt cậu trông bơ phờ như người mới ốm dậy.
    - Có lẽ vì tôi ngái ngủ...
    Chàng nói dối để được yên thân. Chàng bỗng dưng nhận thấy rằng chàng không làm thế nào tỏ cho vợ biết được nỗi phiền muộn của mình, mà vợ chàng cũng không sao hiểu được nỗi phiền muộn ấy.
    Uống xong cốc sữa, chàng tự hỏi:
    - Bây giờ biết làm gì được?
    Chàng không tìm thấy câu trả lời .
    - Làm gì được bây giờ, chàng tự nhắc lại câu hỏi ấy. Đi chơi phiếm chăng? Hay là đến nhà anh em bạn?
    Nghĩ đến đấy, chàng tưởng tượng ra những việc sắp tới. Chàng thấy hiện rõ trước mặt một cảnh tượng chán nản: mấy người ngồi uống nước nói chuyện suông, rồi xoay ra tổ tôm đỡ buồn... Cho đỡ buồn, cả đời chàng rút cục chỉ có thế.
    Như trả lời ý nghĩ của chàng, nàng vừa cầm thỏi son đánh môi vừa nói:
    - Lại chơi đằng Bác "..." đi mình.
    Chàng ngáp, thẫn thờ đáp:
    - ừ thì đi.
    Nàng vẫn ngồi, gọi với vào nhà trong :
    ...
    CỔ CHI HỌC GIẢ VỊ KỶ, KIM CHI HỌC GIẢ VỊ NHÂN ?

Chia sẻ trang này