1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

"Yes" or "No" - Những quyết định thay đổi cuộc sống của bạn.

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi VickyHL, 05/10/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    "Yes" or "No" - Những quyết định thay đổi cuộc sống của bạn.

    Tôi không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu nữa. Tôi đang trong một tâm trạng mệt mỏi & đau khổ vì tình yêu. Tôi không biết mình có còn đủ sức để kể hết câu chuyện này ra không. Tôi đã nghe không biết bao nhiêu lời khuyên, lời động viên, chỉ bảo....nhưng vẫn không thể nào tìm ra được lối thoát cho mình. Tôi thường triền miên trong những suy nghĩ, những thắc mắc, hoài nghi, lo lắng & rồi cuối cùng cũng không tìm được câu trả lời, không biết điều gi là tốt nhất cho mình lúc này nữa. Tôi tình cờ đọc lại những bài viết của tôi trước đây trên TTVNOL. Tôi thấy mình thật buồn cười, có thể tâm sự, chia sẻ, động viên người khác mà bây giờ đến chuyện của mình tôi lại bế tắc. Tôi buồn cười vì từ trước đến nay tôi thường là người đi động viên, khuyên nhủ, chia sẻ với bạn bè, gần như là cầu nối giữa mọi người; khi tôi gặp chuyện gì, tôi thường tự mình giải quyết & không muốn ai phải lo lắng vậy mà giờ đây tôi....

    Tôi không biết phải nói làm sao với các bạn nữa nhưng tôi đang thực sự cần một lời khuyên đúng đắn & sẽ rất may mắn cho tôi nếu lời khuyên đó đến từ một người cũng lâm vào hoàn cảnh như tôi.

    Câu chuyện của tôi không có gì quá đặc biệt & tôi cũng không phải người viết văn hay, tôi lại càng không biết có thể viết hết câu chuyện được không vì mỗi ngày với tôi đều có một biến cố, đều có 1 sự thay đổi giống như 1 bộ phim dài tập. Vì vậy, tôi cũng không muốn làm mất thời gian của các bạn. Các bạn nếu đã vào đến đây đọc xong có thể cho là vớ vẩn, hoặc có thể cho tôi 1 lời khuyên...tôi sẽ vẫn luôn cảm ơn các bạn...........





    Được vickyhl sửa chữa / chuyển vào 17:25 ngày 05/10/2007

    Được vickyhl sửa chữa / chuyển vào 10:00 ngày 06/10/2007
  2. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện của tôi bắt đầu từ một mối tình. Một tình yêu học trò đẹp & trong trắng.
    Chúng tôi gặp nhau vào năm cuối lớp 12. Đến nay đã gần 7 năm. Một quãng thời gian đủ dài để người ta hy vọng vào nhiều điều.
    Người đó tên L. L & tôi học cùng trường nhưng khác lớp. Lớp của L cách lớp tôi 01 lớp & cái nhà để xe cũng cách nhau như vậy. Trước đó, chúng tôi chưa hề quen biết nhau. Tôi nhắc đến nhà để xe là vì 1 buổi chiều tan học, khi lấy xe về, L nhìn thấy tôi với mái tóc dài & nụ cười dễ thương đang vui đùa, cười nói với bạn bè (đấy là sau nay tôi nghe L kể lại) & trong 1 phút đó L cảm thấy như tôi là một nửa của L, rằng L đã tìm thấy người con gái trong mơ của mình, rằng đó thực sự là một tình yêu sét đánh ....L đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên đó. Ngày hôm sau L quyết tâm viết thư làm quen với tôi nhưng thấy tôi lúc nào cũng tíu tít với bạn bè nên ngại không dám đưa thư. Tôi thì vẫn chưa biết có 1 người đã nhìn tôi & muốn làm quen với tôi. Tôi đi đâu, làm gì cũng có bạn bè bên cạnh, tính tôi từ bé đã vậy, luôn luôn có nhiều bạn & vì thế tôi rất quý trọng tình bạn (tôi phải nói rõ điều này vì nó sẽ lý giải nhiều điều về sau). Cho đến 1 ngày, tôi nhận được thư làm quen của L. Tôi khi đó là 1 cô bé vô tư, hồn nhiên, ham chơi & quen với những lá thư làm quen kiểu vậy nên tôi mở thư ra đọc cùng con bạn thân của tôi & 2 đứa phá lên cười. Sau này tôi hơi thấy ăn năn chút xíu, hi. Nhưng vì tôi chưa thấy ai viết thư làm quen dài thế, mấy trang giấy liền, lại viết rất thật lòng nữa, tôi thì không biết tác giả là ai (vì L đưa qua 1 người bạn cùng lớp tôi) nên đọc xong tôi không thể không cười, tôi nghĩ ai cũng trêu tôi thôi....
    Nhưng L thì khác, L thực sự yêu tôi & bắt đầu chinh phục tình cảm của tôi bằng những lá thư kể về những câu chuyện hàng ngày, cuộc sống hàng ngày, sở thích của L, ước mơ của L....bằng những tấm thiệp rất đẹp & ý nghĩa mỗi dịp đặc biệt & ngay cả khi không vào dịp nào cả, bằng ánh mắt nụ cười L nhìn tôi, bằng một chiếc băng trong đó có bài hát L thích & tôi nghe xong cũng rất thích, bằng những bông hồng tết hình trái tim mà L làm với tất cả tình yêu của mình...Tôi cũng bắt đầu có cảm tình với L & thích L từ lúc nào không hay. Các bạn có tin suốt gần 01 năm lớp 12 ấy chúng tôi quen nhau nhưng tôi chưa hề viết cho L 1 lá thư trả lời nào, chưa hề đứng nói chuyện với nhau...thật buồn cười phải không? Chúng tôi chỉ nhìn nhau qua ánh mắt, nụ cười, cái nhìn giống như đã thuộc về nhau. Có lẽ vì cả hai đều xấu hổ, tôi thì không bao giờ mở mồm trước & có lẽ vì lúc đó chúng tôi đang ở cuối năm lớp 12, bận rộn thi cử. Mỗi lần L tặng quà hay viết thư cho tôi đều đưa qua 1 người bạn.
    Lần đầu tiên tôi nhìn thấy L vào dịp Tết năm 2000. Tôi cũng cảm thấy mến L từ cái nhìn đầu tiên ấy. L mặc 1 chiếc áo sơ mi màu xanh, khoác ngoài, ở trong là 1 chiếc áo phông (gu ăn mặc mà tôi rất thích), mặt mũi sáng sủa, da trắng, trông thư sinh & hiền lành. L tìm đến nhà tôi & tặng tôi món quà năm mới. Đó là 01 tấm thiệp chúc mừng năm mới rất đẹp & 1 đồng 10.000đ lì xì có ghi lời chúc trên đó. Tấm thiệp giờ vẫn ở nhà tôi còn đồng lì xì thì luôn trong ví tôi. Ngày 8-3, L tự tay tết 1 vòng hoa rất đẹp hình trái tim, toàn hoa hồng đỏ mang đến tận nhà tặng tôi, tôi cảm động vô cùng. Tất cả các món quà L tặng từ trước tới giờ tôi đều thích, đều cảm thấy vô cùng ý nghĩa. L hay tặng quà cho tôi, những món quà nho nhỏ vào những dịp kỷ niệm & thỉnh thoảng vào những ngày bình thường. Nhưng càng về sau L không chăm chút cho những món quà đó nữa. L mua 1 cách xôbồ, không cần nghĩ xem tôi có thích không, không mất nhiều thời gian về chuyện quà tặng. Mà tôi thì đánh giá món quà dựa trên thời gian & công sức người đó bỏ ra để tặng cho tôi chứ không dựa trên giá trị vật chất của nó.
    L vẫn viết thư cho tôi & tôi không trả lời 1 lá thư nào nhưng bắt đầu nhận thư với 1 tâm trạng khác. Tôi không biết đó là gì nữa, tôi cũng không để ý, có lẽ tôi đã mến L...Có lần, L nghỉ học mấy hôm, tôi thấy lo, hỏi thằng bạn lớp tôi (nó cũng chơi với L, toàn đưa thư giúp L) nó bảo L ốm nặng, tôi bắt nó đưa tôi đến thăm. Tôi đi cùng con bạn tôi. Đến nơi, thấy L vẫn khỏe mạnh bình thường, tôi bực quá vì biết mình bị lừa nên quay xe về luôn, ko vào nhà. Ấn tượng trong tôi lúc đó là nhà L hình như rất nghèo, tôi thấy cảm động trước tình cảm của L dành cho tôi & càng thương L hơn khi 1 ngày kia L nói với tôi L bị bệnh, đã đi khám nhiều lần nhưng bác sĩ bảo khó qua khỏi. L còn đưa cho tôi xem giấy khám bệnh. Tôi xem ko hiểu nhưng tôi nghĩ chắc mọi chuyện không đến nỗi tệ vậy. Tôi thấy thương L lắm, lúc nào cũng cầu mong cho L khỏi bệnh, tôi nhớ mình đã khóc rất nhiều...Mấy đứa bạn tôi biết chuyện, bảo L dùng cách đó để chinh phục tình cảm của tôi. Tôi cũng nghĩ chắc mọi chuyện không đến nỗi tồi tệ như vạy, nửa tin, nửa ngờ nhưng vì thấy L thật thà, mà lúc đó bận ôn thi nên cũng chẳng tìm hiểu kỹ.
    Được vickyhl sửa chữa / chuyển vào 17:27 ngày 05/10/2007
    Được vickyhl sửa chữa / chuyển vào 17:28 ngày 05/10/2007
  3. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Rồi mùa thi cũng đến, tôi cũng không có thời gian để tâm đến chuyện tình cảm của mình. Với tôi chuyện đó vẫn còn xa vời lắm. Bẵng đi một thời gian chúng tôi không liên lạc với nhau, tôi cũng chẳng hỏi tin tức gì về L, chỉ biết bệnh của L đã khỏi. Tôi vào ĐH nhưng không vào được trường tôi mong muốn. Vậy nên tôi càng không muốn quan tâm đến chuyện tình cảm của mình, tôi nghĩ nó thật trẻ con. Sau kỳ thi, L vẫn tìm mọi cách liên lạc với tôi nhưng tôi đã nói với L rằng tôi không hề có tình cảm gì với L hết & ko muốn gặp L nữa. Lúc đó tôi định ôn thi tiếp nên muốn dẹp hết chuyện tình cảm qua 1 bên. Mà tôi lúc đó cũng trẻ con, ham chơi chứ chưa hề nghĩ đến chuyện yêu đương gì cả.
    Nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ & mong muốn. Mẹ tôi đã nhiều tuổi nên rất khó ngủ, mẹ rất thương tôi. Thời gian tôi ôn thi mẹ cũng không ngủ được, sau này tôi mới biết. Bố thì lo cho mẹ, cũng thương tôi & 1 phần ko tin tưởng tôi lắm nên không muốn để tôi ôn thi tiếp. Tôi nói thế nào cũng không thuyết phục được bố mẹ nên đành chấp nhận học trường tôi đã đỗ. Lúc đó tôi nghĩ học ở đâu không quan trọng, miễn là mình cố gắng hết sức. Nghĩ thế nhưng vẫn thấy buồn & thất vọng về mình. Tôi là con út trong gia đình có 5 chị em. Các chị đều đã lập GĐ hết nên từ nhỏ tôi đã được nuông chiều, sống vô tư, chẳng phải lo lắng gì nên lúc nào cũng phụ thuộc vào bố mẹ & GĐ.
    Chuyện giữa tôi & L cũng thay đổi kể từ cái ngày L đi SG học. Lúc đó vào khoảng cuối T10/2001. Vào 1 buổi chiều, khoảng 14h30, tôi ko nhớ rõ ngày nào, 1 người bạn của L gọi điện cho tôi & nói có quà L chuyển cho tôi. Bạn đó hỏi địa chỉ nhà tôi để tìm đến đưa quà & nói với tôi L sắp vào SG, 15h30 tàu chạy. Tôi bảo bạn ấy không muốn nhận quà nhưng bạn ấy cứ khăng khăng nói rằng nhất định phải đưa quà tận tay tôi. Tôi cho bạn ấy địa chỉ & dập máy. Đầu óc toi bắt đầu lẫn lộn, rối tung cả lên. Tôi không biết có nên ra ga chào L một tiếng hay không vì tôi đã nói không muốn liên lạc gì với L nữa, tôi sợ ra gặp rồi mọi thứ lại bắt đầu mà tôi thì chẳng muốn vậy. Nhưng đó là suy nghĩ của tôi, còn trái tim tôi thì lại lên tiếng rằng hãy cứ ra gặp L 1 lần, biết đâu sau này chẳng bao giờ gặp lại, dù sao người ta cũng tốt với mình mà. Tàu lại sắp chạy, tôi gọi điện cho con bạn tôi & 2 đứa quyết định ra ga. Gặp được nhau thì chỉ còn 15phút nữa tàu chạy, tôi thấy cứ như trong phim Hàn Quốc. Hai đứa nhìn nhau chẳng kịp nói gì. L hỏi tôi địa chỉ để thỉnh thoảng viết thư, tôi cho địa chỉ nhưng lại dặn L đừng viết thư vì sợ bố mẹ biết (ngố chưa từng thấy!!).
    Trở về nhà tôi thấy lòng nặng trĩu, buồn kinh khủng. Cũng chẳng biết tại sao nữa, chỉ sợ không bao giờ được gặp lại L. Tối, về nhà, tôi ngồi khóc sưng cả mắt & chuỗi ngày sau đó tôi nhớ L da diết. Khi người ta đi rồi tôi mới nhận ra tình cảm của mình. Cuộc sống luôn như vậy, khi bạn đánh mất cái gì rồi bạn mới thấy nó có giá trị.
    Khoảng hơn 1 tuần sau tôi nhận được thư của L. Tôi nhớ lúc đó tôi đã rất vui, quên hết mấy chuyện giận dỗi, chia tay trước đây, L cũng vậy. Và chúng tôi bắt đầu viết thư cho nhau. Thời gian trôi qua, tôi yêu L lúc nào chẳng biết. Chúng tôi gửi mail, gửi thư rồi chat với nhau thường xuyên nhưng tôi vẫn thấy nhớ. Tôi luôn khao khát được gặp L, được nghe giọng nói của L. Có khi nhớ đến phát ốm. Tôi thương L học hành, sống ở trong đó mình vất vả, xa gia đình, nhà L lại chẳng giàu có gì, L cũng thương tôi, khi mới bắt đầu yêu thì lại phải xa người yêu. Rồi tháng 7 năm sau tôi cùng gia đình vào SG chơi, không biết diễn tả thế nào nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì sắp được gặp người yêu sau bao tháng ngày xa cách. L đã ko đợi được ra Ga rất sớm đón tôi nhưng ko gặp được nhau vì tàu sai giờ, tôi lại ko nói tên tàu & giờ tàu đến vì muốn để L bất ngờ. Về khách sạn, tôi ko đợi được, chẳng nghỉ ngơi gì mặc dù tôi bị say xe, gọi điện ngay cho L. Mãi đến chiều L tìm đến KS nhà tôi thuê, 2 đứa mới gặp được nhau. Nhìn nhau mà chẳng biết nói gì vì hạnh phúc quá... Gia đình tôi khi đó chưa biết L, chỉ biết tôi có bạn trong SG. Nhưng bố tôi rất tinh ý, chỉ nhìn qua là biết 2 đứa thích nhau. Nhưng tôi mặc kệ, khó khăn lắm mới gặp được, tôi chỉ ở đó mấy ngày nên cứ lúc nào tranh thủ gặp nhau được là tôi lại xin đi. Tôi nhận lời yêu L từ đó...
    Được vickyhl sửa chữa / chuyển vào 17:29 ngày 05/10/2007
  4. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Khi trở về HN, chúng tôi lại liên lạc với nhau & thường xuyên hơn. Cả 2 cứ thế chìm đắm trong tình yêu. Tôi biết L là người hiền lành, thật thà, rất chiều tôi & cho đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ không ai yêu tôi nhiều như L. Chính vì thế mà tôi cũng yêu L hết mình, ko để ý đến bất kỳ ai khác. Một năm L về 2 lần, Tết và Hè, mỗi lần chừng 1 tháng, chẳng ngày nào ko liên lạc với nhau nhưng cả hai vẫn thấy ko đủ. Tôi mải yêu mặc cho gia đình, bạn bè ngăn cản. Tôi vì thế đánh mất dần tình cảm với bạn bè tôi chẳng có thời gian quan tâm, gặp gỡ với bọn nó, tôi trở nên bướng bỉnh không chịu nghe lời ai. Gia đình tôi phản đối vì L bằng tuổi tôi, lại ở xa & các chị tôi cũng ko ưa L. Nhưng trò đời càng phản đối thì tôi lại càng lao vào. Tôi yêu L, quên hết cả ước mơ của mình trước đây: tôi muốn đi du học; chẳng bận tâm đến thứ gì trên đời, gia đình, bạn bè tôi không còn quan tâm nhiều như trước nữa. L thì lại hay ghen, ghen kinh khủng. Tôi nhiều lần đau khổ vì L quá ghen tuông đến mù quáng. Tôi chẳng dám tiếp xúc với bất kỳ người khác giới nào. Bạn bè tôi nếu là con trai thì coi như mất liên lạc. Bố mẹ, anh chị giới thiệu ai tôi cũng cáu gắt, bực mình & từ chối ngay tức khắc. L chỉ muốn sở hữu tôi, dù ở xa nhưng tôi đi đâu làm gì cũng phải để L biết, tôi thì chẳng giấu L được cái gì, mà tôi cũng ko muốn lừa dối trong tình yêu nên tôi đi đâu, làm gì, quen biết ai cũng đều kể cho L. Mà không hiểu sao nhiều khi tôi rất sợ L, nhất là mỗi lần L ghen. Tôi bao lần khóc sưng cả mắt, đốt hết ảnh chụp cùng mấy thằng bạn, vì cứ có thêm người thứ 3 trong câu chuyện của chúng tôi là bất cứ lý do gì 2 đứa cũng cãi nhau. Giận nhau tôi thấy mệt mỏi, ko học được, lại còn ở xa nữa nên tôi dập tắt hết tất cả hy vọng của bao người, tôi chỉ biết có mình L. Có nhiều người theo đuổi tôi mấy năm trời, suốt thời gian tôi yêu L nhưng tôi chẳng bận tâm, thờ ơ đến đáng ghét. Giận nhau xong L lại làm lành, lại xin lỗi, lại chiều tôi & tôi lại quên. Nhiều khi tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn yêu như vậy, ko dứt đượ cho đến khi ra trường. Bây giờ nghĩ lại quãng thời gian đó, tôi chẳng trách ai được, chỉ trách mình đã không tỉnh táo khi yêu. Tôi không hối hận vì đã yêu L nhưng tôi hối hận vì cách yêu của tôi đã hoàn toàn sai lầm, tôn thờ tình yêu 1 cách phi lý, thứ tình yêu không bao giờ giúp cả hai tiến lên được.
    Được vickyhl sửa chữa / chuyển vào 17:32 ngày 05/10/2007
  5. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Cho đến giờ tôi mới biết tại sao mọi người phản đối tôi & L. L học hành bình thường, lại lười học, ko có chí tiến thủ. Nhà L có 3 chị em, hai chị gái đã lập gia đình, giỏi giang, L là con út, lại là con trai nên được bố mẹ chiều, quý như vàng nên tính L hơi ủy mỵ, yếu đuối, không quyết đoán & ko biết lắng nghe ai. L rất ngại tiếp xúc với người ngoài nên L chẳng có 1 người bạn thân nào ngoại trừ tôi. Điều đó khiến L trở nên khó gần, ít bạn, chỉ biết mình tôi, rất yêu tôi nên hay ghen, ghen đến mù quáng. Còn tôi thì lại khác. Tôi luôn vui vẻ, thân thiện với mọi người nên nhiều người quý. Tính cách tôi khá trẻ con & cũng không quyết đoán, tùy hoàn cảnh mới trở nên mạnh mẽ còn bình thường mọi người đều thấy tôi hiền lành, ngoan ngoãn. Nói chung chẳng có gì đặc biệt cả. Mọi người bảo tôi có thể chọn được khối người hơn L vì tôi cũng có chút nhan sắc, con nhà gia giáo, lại ngoan ngoãn, học hành ko nổi bật nhưng ko thuộc dạng kém cỏi; tôi cũng nghĩ vậy. Mà L cũng không phải mẫu người đàn ông tôi thích nhưng chẳng hiểu sao tôi yêu L đến thế. Tôi thích 1 người mạnh mẽ, có bản lĩnh, tất nhiên là yêu tôi & ?ohơn tôi 1 cái đầu?. Nhưng tôi lại chọn L & ko để ý đến bất kỳ ai dù có rất nhiều người đàn ông hơn L yêu tôi, tấn công tôi. Tôi nghĩ đơn giản chỉ cần L chung thủy, yêu thương tôi, sống tốt là đủ, tôi hài lòng với những gì mình có.
    Chúng tôi đã yêu nhau suốt 4 năm đại học như vậy. Bao nhiêu yêu thương, giận hờn, ghen tuông & mỏi mệt; bao nhieu lá thư, bao nhiêu cái mail & card điện thoại gọi qua 171... Tôi nhớ, cứ mỗi lần cãi nhau xong tôi lại khóc sưng cả mắt. Có đến 90% cuộc cãi vã của chúng tôi là vì có người thứ 3. Nói là ?ongười thứ 3? nghe cũng thật buồn cười vì lúc đó tôi chẳng yêu ai ngoài L cả và ?ongười thứ 3? đó toàn là bạn bè tôi. Nhưng cái sự ghen tuông khiến người ta chẳng còn biết phân biệt phải trái nữa. Nhưng tôi cũng nhớ mỗi lần tôi tiễn anh ở ga là mỗi lần tim tôi quặn đau. Tôi buồn vì phải xa L, lần đầu tiên tôi biết yêu cũng là lúc tôi phải xa người yêu. L học 3 năm trong SG. 3 năm đó không ngày nào là tôi không nhớ đến L, ngay cả khi gần nhau. Tôi sống mỏi mòn, yêu thương, chờ đợi, cãi vã & gần như chẳng còn quan tâm đến bất cứ điều gì trên đời. Cả tôi & L, đều tôn thờ tình yêu một cách mù quáng nên vô tình cả 2 đều trở thành nô lệ của tình yêu. Nhiều lúc tôi thấy mệ mỏi vô cùng, muốn buông xuôi, muốn chia tay nhưng tôi lại không thể nói chia tay vì tôi sợ. Tôi sợ L, sợ chia tay L tôi chẳng thể yêu được ai khác, cũng chẳng có ai yêu tôi như L, sợ L chia tay tôi cũng không vượt qua được, sợ vì tôi & L đã có quan hệ mà tôi thì suy nghĩ nếu đã quan hệ với một người thì tôi không thể yêu thêm 1 người nào khác, điều đó đối với tôi rất kinh khủng. Tôi cũng quan niệm khi đã yêu thì phải yêu hết mình, nếu có xung đột, cãi vã, không hiểu nhau thì cùng sửa chữa cho nhau chứ đừng nghĩ đến từ ?ochia tay? nên dù cãi nhau to đến mấy, mệt mỏi đến mấy tôi cũng không bao giờ dám nói 2 từ đó. Hơn nữa, ngoài L và những người bạn gái của tôi ra, tôi gần như chẳng bao giờ tiếp xúc hay gặp gỡ những người đàn ông khác, tôi không muốn vậy và L cũng ko để tôi làm vậy nên tôi chẳng có gì để mà so sánh, để mà lựa chọn, tôi cảm thấy hài lòng với tình yêu của tôi. Thêm vào đó, tôi thấy hoàn cảnh gđ L & tôi cũng tương đương nhau. Bố mẹ L là những viên chức lao động bình thường, sống giản dị, đồng lương tạm đủ ăn. Nhà tôi thì khấm khá hơn một chút nhưng cũng là những người sống giản dị, không bon chen. Nhà 2 đứa lại cách nhau có 3 km, tôi thì luôn muốn được ở gần bố mẹ. Tất nhiên đó chỉ là những lý do mà sau này ra trường, nghĩ đến hôn nhân tôi mới chú ý. Và cứ như thế, tôi không thể nào thoát ra khỏi cái bóng của tình yêu. Mỗi khi nhìn lại tôi chỉ thấy tiếc thời gian...
  6. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    L đi làm trước tôi 1 năm vì trường L học 3 năm, trường CĐ Hàng không VN. Ra trường, vì nhà không đủ điều kiện, lại không phải sinh viên xuất sắc, giỏi giang gì nên L đành làm trái nghề ở khách sạn, nơi chị L đang làm. L là người chăm chỉ, hiền lành, khách sạn này cũng là loại tầm cỡ nên với mức lương của L đủ lo cho bố mẹ và chi tiêu lặt vặt cho chúng tôi. Rồi đến lượt tôi ra trường, khá may mắn nên tôi cũng tự xin được việc ngay. Tôi làm kế toán, L làm dịch vụ nên ngành nghề khá trái ngược nhau. L chẳng bao giờ hiểu được công việc của tôi, hiểu những câu chuyện tôi kể, tôi cũng vậy, nghĩ công việc của L đơn giản nên cũng chẳng mấy bận tâm. Chúng tôi yêu nhau từng ấy năm mà rất hiếm khi ngồi tâm sự với nhau, vì tôi thấy không hợp, cứ nói 1 lúc là lại bất đông quan điểm, lại cãi nhau. Mà L lại bằng tuổi tôi nên lời nói của L chẳng bao giờ có sức thuyết phục với tôi cả. Chúng tôi chỉ kể cho nhau nghe những câu chuyện tầm phào hàng ngày, những diễn biến trong cuộc sống hàng ngày chứ tôi chẳng bao giờ nói lên suy nghĩ của mình với L, may ra thì viết thư tôi mới nói được, mà nói L cũng chẳng mấy khi để ý. Trong mọi việc, tôi thích tự mình quyết định hơn là nói chuyện với L. Nhất là từ khi đi làm, suy nghĩ của tôi đã thay đổi nhiều, L càng không hiểu được.
    Nhưng giống như một quy luật, yêu, thấy khá hợp, yêu lâu, rồi cưới, và chúng tôi dành giụm tiền từ khi còn đi làm để tự lo cho đám cưới, nghĩ rằng sẽ sống hạnh phúc đến hết đời. Nhưng sự đời không đơn giản như thế, cưới nhau rồi tôi lại yêu một người khác.
    Và mọi thứ cũng bắt đầu từ đây...
    Được vickyhl sửa chữa / chuyển vào 17:36 ngày 05/10/2007
    Được vickyhl sửa chữa / chuyển vào 17:41 ngày 05/10/2007
  7. Astronaut

    Astronaut Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2005
    Bài viết:
    5.555
    Đã được thích:
    1
    Tì?nh yĂu nò 'èp khi trà?i qua khò khfn, cù?ng giùp nhau tẮt hơn.
    NHưng lài 'Ắn nĂ?i ko thè?m 'f ỳ 'Ắn mẶt cài gì? khàc xung quanh, gia 'ì?nh, bàn bè?, ngươ?i xung quanh khàc, ước mơ, chì tiẮn thù? và? mòi thứ khàc bò? 'i hẮt thì? cò?n gòi là? 'èp nưfa ko?
    CuẶc sẮng 'Ău chì? cò vẶy!
  8. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Bạn nĂi 'Ăng. CuTc s'ng 'Ău ch? cĂ vậy. VĂ khi tĂi nhận ra thĂ mọi chuy?n 'Ă quĂ muTn. Nghe thật nực cười vĂ tĂi m>i cĂ 25t. Nhưng giĂ như tĂi cĂ thf thay '.i 'ược...
  9. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Không hiểu sao cái tiêu đề Topic của mình lại biến mất. Ai biết thì trả lời giúp mình với?
  10. Astronaut

    Astronaut Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2005
    Bài viết:
    5.555
    Đã được thích:
    1
    Bạn E*** lại bài viết đầu tiên đi rồi đặt lại tên topic ở khung Tên bài trong ô soạn thảo bài viết.

Chia sẻ trang này