1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

"Yes" or "No" - Những quyết định thay đổi cuộc sống của bạn.

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi VickyHL, 05/10/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Khoảng 1 tháng nữa tôi cưới thì vợ anh đòi ly dị. Anh choáng váng, tôi cũng choáng váng vì chẳng hiểu lý do gì, vợ anh cũng ko nói. Anh & tôi nghĩ kỹ ko thể nào vì chúng tôi được vì ngoài mấy cái tin nhắn hỏi thăm bình thường & những cuộc điện thoại mỗi khi anh đi công tác ra thì giữa chúng tôi hoàn toàn trong sáng, ai cũng nghĩ số phận đã an bài rồi, anh chỉ yêu tôi trong tư tưởng chứ chưa làm gì quá giới hạn. Tôi hoàn toàn yên tâm về mình. Vậy thì chỉ có lý do là do anh hoặc do chị. Có thể anh đã ko dành thời gian chăm sóc gia đình, đi công tác triền miên, khi về lại ko giúp đỡ, quan tâm vợ con, vợ anh giỏi giang, xinh đẹp mà cứ phải hy sinh, bỏ lỡ nhiều cơ hội trong công việc nên chị không chịu nổi. Và có thể chị đã có người khác. Cuối cùng sự thật là chị đã có người khác. Đã ăn, ngủ với người ta trong thời gian anh đi công tác. Cũng 1 phần tại anh, nhưng thật đau đớn. Tôi thương anh, thương đứa con của anh. Khi nghe tin chị đòi ly dị, anh bị sốc nặng, thẫn thờ, ra ngoài & gọi điện cho tôi. Trong anh như có cái gì đó vừa sụp đổ, anh cảm thấy ko thể đứng dậy, không biết mục tiêu sống của mình bây giờ là gì nữa vì tuy anh hơi ham chơi, ko chăm sóc, chiều chuộng vợ con nhiều nhưng anh vẫn có trách nhiệm với gia đình, anh lang bạt, kiếm tiền, vật lộn với cuộc sống cũng là để nuôi gia đình, anh coi gia đình là chỗ dựa tinh thần vững chắc & hoàn toàn tin tưởng vợ mình dù anh cũng nói với tôi là không còn yêu chị như trước nữa. Tôi nghe máy mà bàng hoàng cả người, tôi cảm thấy tôi có một phần tội lỗi trong đó nên tôi khuyên anh bình tĩnh & quay về với vợ. Cả đêm đó tôi & anh gần như ko ngủ, anh ra ngoài hành lang nói chuyện điện thoại với tôi. Tôi biết anh đang rất cần 1 người chia sẻ nên tôi sẵn sàng ngồi lắng nghe anh như anh vẫn từng lắng nghe tôi. Trò chuyện một hôi, anh bình tĩnh lại & nói với tôi, rõ ràng, chậm rãi rằng: ?oAnh yêu em. Đây là tình cảm thật lòng của anh. Đến giờ thì anh chẳng cần gì nữa, chỉ cần có em thôi. Nếu em đồng ý thì ngay bây giờ anh sẽ đến & quỳ trước mặt em để nói những điều này với em?. Tôi giật mình, hoảng sợ, cảm thấy hơi bị xúc phạm, trời đang mưa to...Tôi cũng bình tĩnh nói: ?oEm xin lỗi, em không thể dừng đám cưới được. Em hiểu nỗi đau của anh lúc này, em biết anh đang cần một người để lấp chỗ trống nhưng đừng làm như vậy với em. Em chưa hề yêu anh, chỉ hơi thích anh mà thôi. Vì vậy anh hãy quay về với chị. Em tin chị vẫn còn yêu anh. Anh đừng bỏ cuộc, nhất định ko được bỏ cuộc. Nếu anh bỏ nghĩa là anh sẽ mất tất cả. Anh hãy cố gắng lên, em sẽ giúp anh?. Tình cảm của tôi khi đó ko vượt qua được lòng tự trọng & tôi cũng ko tin là anh yêu tôi nhiều đến thế nên tôi rất dứt khoát. Đêm đó qua đi & thời gian sau đó cả tôi & anh đều mệt mỏi với những quyết định của chị. Anh ko chịu ký vào đơn, tìm mọi cách làm lành với chị theo như lời khuyên của tôi. Tôi & anh khi đó chỉ nghĩ đơn giản là chị buồn vì anh ko quan tâm đến gia đình nên muốn thử anh thôi, chứ cũng ko dám tin là chị ngoại tình nên thử đủ cách để làm lành. Nhưng cứ làm lành được một thời gian, anh đi công tác thì chị lại gọi về đòi ký đơn, 3-4 lần như vậy khiến ko chỉ anh mà tôi cũng thấy quá mệt mỏi. Tôi đâm ra nghi ngờ chị. Tại sao đang có 1 gia đình yên ổn, 1 đứa con tuyệt vời như vậy, một người chông giỏi giang & hơn cả là 1 tình yêu 10 năm như vậy lại đùng đùng đòi ly dị? Bỏ chồng đã đành nhưng lại còn sẵn sàng bỏ cả con mà đi? Có người mẹ nào như thế ko? Thằng bé mới có 1 tuổi. Chỉ có lý do duy nhất là chị có người khác. Anh cũng nghi ngờ nên bắt đầu tìm hiểu. Anh nói với tôi ?oNếu căng quá là anh cho đứt luôn chứ cứ như thế này anh ko sống nổi?. Tôi hiểu anh vì tôi biết công việc của anh lúc đó cũng quá nhiều áp lực, tôi thấy rất thương anh. Thời điểm đó tôi đúng là gần như kiệt sức.
    Sau khi phát hiện ra chị ngoại tình, anh chẳng níu kéo nữa, để mặc chị tự đâm đơn ra tòa. Anh cũng chẳng có thời gian suốt ngày đi đi về về cầm cự như vậy dù trong lòng anh tan nát, ko còn chỗ nào để bấu víu được. Anh thường thức trắng đêm, người như vô hồn, sụt cân liên tục. Anh vào công tác trong SG ở cùng nhiều người Cty tôi mà chẳng ai hay biết gì chuyện gia đình anh. Tính anh luôn như vậy, có chuyện gì xẩy ra vẫn hết sức bình tĩnh, cất giấu nỗi đau trong lòng, chịu đựng đến khi còn có thể. Anh nói với tôi: ?oBây giờ anh chẳng biết anh sống & làm việc để cho ai & để làm gì nữa. Anh không có được tình yêu với em nhưng xin em hãy cho anh được coi em làm chỗ dựa tinh thần để anh tiếp tục sống & làm việc có được ko? Cho anh một niềm tin là anh vẫn còn có ngày mai được ko?. Anh sẽ sống vì em, làm việc vì em , em là mục đích sống của anh?. Tôi nghe mà xuc động quá, thương anh quá, chỉ là sự động viên về tinh thần thôi chẳng lẽ tôi lại ko làm được cho anh nên tôi gật đầu. Tôi gật đầu với anh rồi bước lên xe hoa. Anh cũng đang chờ ngày ra tòa ly dị vợ. Cuộc đời thật trớ trêu. Tôi & anh cứ như đang chơi 1 trò chơi cút bắt, rượt đuổi hoài mà chẳng đến được với nhau. Cho đến đêm trước ngày cưới, tôi vẫn nói chuyện với anh, anh động viên, dặn dò tôi nhiều điều mà trong lòng xót xa. Ngày cưới tôi, anh ko đến mà đi uống rượu đến đêm...
    Được vickyhl sửa chữa / chuyển vào 15:49 ngày 11/10/2007
  2. vuilachinh

    vuilachinh Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/12/2003
    Bài viết:
    683
    Đã được thích:
    0
    Mình cũng đã từng là người trong cuộc nhưng mình ở vị trí của L ( chồng bạn , nhưng tất nhiên bọn mình chưa cưới ) nên mình đọc từ đầu đến cuối và vẫn theo dõi câu chuyện của bạn và muốn nói với bạn nhiều điều lăm.Nhưng giờ mình bận quá nên chẳng có thời gian.Đêm nay mình sẽ cố gắng nói hết những gì mình nghĩ.
    Bạn vừa đáng thương nhưng cũng vừa đáng giận lắm đó
    Dù sao cũng vui lên bạn ạ vì cuộc đời còn ở rất dài phía trước, rồi mọi chuyện sẽ qua cả thôi.
  3. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
  4. hoaian812

    hoaian812 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/04/2007
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Mình theo dõi câu chuyện của bạn từ đầu đến giờ và đang đợi để biết câu chuyện diễn biến tiếp theo thế nào.
  5. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng cái ngày đó cũng đến. Sự mệt mỏi, căng thẳng, sự chán nản, trống trải khiển tôi chẳng có một chút cảm giác hạnh phúc gì trong ngày cưới hết. Tôi thậm chí ko có khái niệm người đứng bên cạnh là chồng mình. Đêm tân hôn tôi nằm khóc như mưa, nhớ nhà kinh khủng, mệt mỏi & cảm thấy xa lạ. Và chuỗi ngày đau khổ của tôi bắt đầu.
    Ngay ngày đầu tiên sau hôm cưới, chưa kịp nghỉ ngơi, mẹ chồng tôi đã lại tổ chức liên hoan, ăn uống. Đầu tiên là 1 bữa liên hoan với các bà mẹ chồng, hàng xóm láng giềng sau đó là 1 bữa với các nàng dâu. Dù ko nói thì tôi cũng hiểu ý định của bà là muốn dạy dỗ, chỉ bảo, muốn tôi học hỏi kinh nghiệm, lắng nghe mọi người trước khi tôi khi đặt chân vào nhà. Thế là khi ngồi ăn, các bác các cô thi nhau kể về con dâu mình, chỉ thấy chê chứ chẳng khen lời nào. Từ việc đi đưng, nói cười, chào hỏi, dạy dỗ con cái, tôi cũng cố lắng nghe để biết đường mà tránh. Nhưng nếu chỉ có thế thôi thì tôi mệt mấy tôi cũng cố được nhưng ý định của bà chẳng đơn giản thế. Đang ăn uống vui vẻ thì bà chạy lên nhà lấy một tập thơ bà làm mang xuống đọc. Lúc đó L ko ở nhà, cả 2 bữa liên hoan đều là lúc L đi làm, dường như bà sắp đặt vậy. Cho đến giờ tôi vẫn ko thể quên cái cảm giác khi nghe bà đọc thơ, nghĩ lại mà ứa nước mắt thương cho mình. Thơ của bà chẳng khác nào đang chửi rủa tôi. Có lẽ tôi hơi quá lời nhưng phải ở trong tâm trạng lúc đó các bạn mới hiểu được. Tôi ko nhớ câu thơ nhưng lời lẽ thì tôi nhớ, bà nói rằng tôi là đồ cướp con bà, đứa con vô cùng yêu quý của bà, là kẻ thù của bà, rằng bà hận tôi, không bao giờ bà bỏ qua được. Lời lẽ rõ ràng như vậy, mọi người vừa nghe vừa phá lên cười, bà cũng cười như hả giận còn tôi, tôi lặng người, đau đơn, tủi nhục, nước mắt chỉ trực trào ra, chỉ muốn tìm chỗ nào mà khóc, mà than. Nhưng rồi tôi cố gắng bình tĩnh, nuốt nước mắt vào trong, tôi nghĩ đến bố mẹ tôi, mẹ tôi dặn ?odù có chuyện gì thì phận làm con cũng phải biết nín nhịn? & tôi kìm chế được, cổ họng nghẹn lại nhưng ko dám tỏ thái độ mà vẫn phải cười, xót xa cho mình. Biết làm sao được, tôi yêu L, đã chọn L làm chồng thì phải chấp nhận thôi. Tôi ko giận bà, ko ghét bà nhưng từ ngày yêu tôi biết tôi ko thể nào hợp được bà. Đến lượt bố chông tôi đọc thơ, cũng là thơ họ tự làm. Nhưng nội dung thơ của bố chồng lại như an ủi, để 2 mẹ con xích lại gần nhau hơn, để tôi hiểu & thông cảm cho bà hơn. Quả là 1 sự sắp đặt quá hoàn hảo, tôi đau đớn nhận ra tôi sẽ chẳng là gì trong nhà này cả. Đó là còn chưa kể đến bà chị chồng tôi, rất hay nói móc tôi, tôi ko thể chịu được những lời nói khó nghe của chị L nhưng vì biết tính bà ý nên tôi bỏ ngoài tai. Đêm đó, tôi lại khóc, thương mình, thương bố mẹ mà chẳng dám nói với chồng hay với gia đình tôi nửa lời, cứ nấc lên. Vì tôi biết, nếu nói ra L sẽ làm loạn lên, càng tạo khoảng cách giữa tôi & mẹ chông, L sẽ chẳng hiểu được, chẳng bao giờ hiểu được...
    Mãi cho đến hôm đi nghỉ tuần trăng mật tôi mới được thanh thản. Tôi cố quên đi và tận hưởng vẻ đẹp của những nơi tôi đến. Chúng tôi đi Nha Trang, Đà Lạt sau đó vào SG. Đó là mấy ngày vui vẻ ít ỏi nhất của tôi dù tôi cũng ko cảm thấy hạnh phúc theo đúng nghĩa ?otuần trăng mật? của nó. Vì tôi thích đi du lịch nên tôi coi đây là cách thư giãn tốt nhất thôi. Trong chuyến đi đó chúng tôi cũng cãi nhau mấy lần. L lại làm tôi khóc vì ko hiểu tôi. Mấy hôm đầu ở nhà L nhiều chuyện buồn quá, các chị tôi cứ gọi điện hỏi thăm liên tục, tôi cũng vì ức chế ko nói được với ai nên khi chị tôi vừa chạm vào là tôi lại ko kìm chế được, như muốn òa lên, tôi kể cho chị tôi chuyện bài thơ của bố mẹ chồng. Chị tôi thương tôi nhưng dặn ko được phản ứng gì hết, cứ sống tốt rồi người ta sẽ hiểu mình, tôi đồng ý với chị & cũng dặn chị ko được nói cho bất kỳ ai, nhất là bố mẹ, tôi ko muốn làm bố mẹ lo lắng. Nhưng chị tôi lại thương em, có chuyện gì cũng nói với mọi người thế là chị lại đi kể. Nhà tôi thì đông người, cháu tôi nghe được, nó nhắn tin động viên tôi & nói: ?oCháu mà như Gì cháu xách đồ về nhà luôn?, nó mới học lớp 10 nên nghe nói tôi chỉ phì cười. Nhưng L lại đọc được tin nhắn này & tra hỏi tôi. Tôi bảo cháu tôi chỉ nói đùa chứ có chuyện gì đâu nhưng L bắt tôi kể cho bằng được nếu ko thì về luôn, ko trăng mật gì hết. Tôi phát điên lên nhưng vẫn bình tĩnh nói: ?oEm sẽ ko nói với anh, cạy miệng em cũng ko nói vì em biết nói ra anh cũng ko hiểu mà sẽ chỉ làm mọi chuyện rắc rối thêm thôi, e quá hiểu tính anh rồi. Em bỏ qua được nên anh cũng đừng để ý nữa, làm mất vui cả chuyến đi?. Tôi nói mãi L cũng nguôi giận dù người buồn, người cần động viên phải là tôi mới đúng, thế là ko nhắc đến chuyện đó nữa nhưng cũng hết cả một buổi tối tuyệt đẹp ở Hòn Ngọc Việt. Sau này L biết chuyện chỉ nói với tôi ?oThế mà em cũng phải giấu anh? chứ chẳng giải thích gì thêm.

    Vào đến Đà Lạt, anh nhắn tin hỏi thăm chuyến du lịch của vợ chồng tôi & bảo bao giờ vào SG nếu muốn thì gọi cho anh, anh sẽ đưa 2 vợ chồng đi chơi. Kế hoạch của tôi khi vào SG cũng muốn đến chi nhánh Cty tôi trong đó để thăm mọi người nên tôi quay sang bảo với L, L cũng đồng ý. Thế là vào đến SG, tôi gọi cho anh để nhờ anh đưa đến Cty vì Cty tôi ở xa, bọn tôi lại ko có xe, mà đến 1 mình chưa gặp ai trong chi nhánh bao giờ tôi cũng ngại. Lúc anh đến thì L lại bảo ko muốn đi vì ngại & đồng ý để cho tôi đi 1 mình với anh. Tôi có thuyết phục L 1 chút nhưng L vẫn ko muốn đi & chỉ dặn tôi về sớm trong vòng 1h. Tôi lên xe với anh. Bọn tôi đi taxi, tôi giữ ý ngồi ghế trên gần lái xe còn anh ngồi ghế dưới. SG đường đông nên hay tắc, đi được 1 chút chưa đến nơi đã sắp hết thời gian phải về, Cty thì tận ngoại thành, L thì gọi điện liên tục nên anh bảo tôi đưa quà anh sẽ gửi mọi người cho & bảo bác lái xe đi vòng vòng 1 chút cho tôi ngắm SG rồi dừng vào 1 quán nước nơi anh hay vào. Bọn tôi vừa kịp uống cốc nước chưa hỏi thăm được gì nhau, chỉ biết anh đã ly dị vợ xong thì L lại ầm ĩ gọi về, tôi cũng thấy có lỗi với L nên cũng về luôn. Về đến KS, anh lên tận phòng chào L rồi đi, tôi nhìn L thấy hơi sợ nên ko dám kể chuyện ko mang được quà đến Cty. Sau này khi biết chuyện, cả nhà tôi cứ vin vào cái chuyện đó nguyền rủa anh, tôi có nói thế nào cũng ko được chấp nhận.
    Tuần trăng mật kết thúc, tôi trở về csống thực tại đầy rẫy những mệt mỏi. Một tháng đầu là đi chào hỏi, ăn uống. Tôi phát ốm vì ăn uống, lúc nào cũng chỉ có mình tôi với mẹ chồng, đi đâu bà cũng bảo tôi đèo. Tôi cũng cố gắng để gần gũi mẹ chồng nhưng ko hiểu sao cứ thấy xa lạ vô cùng. Với bố chồng còn đỡ vì bố chồng tôi luôn vui vẻ, hay cười nên tạo cho người ta cảm giác gần gũi hơn. Tôi cũng ko phải làm gì nhiều, đi làm về muộn nên ko phải nấu cơm mà chỉ rửa bát, dọn dẹp, giặt giũ thôi. Nhưng thời gian đầu tôi ăn ko quen, nhà chồng sống đơn giản nên ko sạch sẽ lắm, tôi ăn ko nổi dù cũng chẳng phải kén ăn lắm, lại chẳng bao giờ dám mở mồm đòi hỏi nên tôi tiếp tục sụt cân. Đi chợ với bà mà lúc nào bà cũng nói :?Bố thích ăn cái này, thằng L nó thích ăn cái này, mẹ thích cái này...? mà chẳng bao giờ hỏi tôi thích ăn gì, nghĩ mà tủi thân. Thế là tôi chỉ mong cuối tuần được về nhà mẹ nấu cho ăn, những món bình dị thôi nhưng tôi ăn thấy ngon, tâm trạng tôi thấy thoải mái chứ ko phải khép nép, sợ sệt hay giữ ý như ở nhà chồng. Một tuần tôi về thăm nhà có 1 lần, thế mà bố chồng tôi cũng ko hài lòng, lại nói: ?oH về nhà được ăn sơn hào hải vị, chê cơm ở đây hay sao mà suốt ngày về?? Tôi lại nuốt nước mắt: ?oĐâu, con về nhà cũng ăn những món bình thường như ở đây thôi nhưng vì bố mẹ con ăn 1 mình buồn nên cuối tuần con xin phép về ăn cùng cho bố mẹ vui?. Trong mọi tình huống, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn & nhẹ nhàng như vậy mà sao người ta vẫn khó với tôi quá khiến tôi càng cảm thấy xa lạ.
    Tôi đi làm được nghỉ 2 ngày T7 & CN. Lúc nào tôi cũng dành 1 ngày để về thăm bố mẹ còn 1 ngày ở nhà chồng nấu nướng, dọn dẹp. Có hôm, tôi & L đi chợ về, bà đã mua hết thức ăn dù trước khi đi chúng tôi có nói: ?oHôm nay mẹ để bọn con đi chợ làm mấy món ngon cả nhà ăn? vậy mà bà vẫn cố tình đi mua. Tôi đành nấu mấy thứ bà mua, để lại các món của tôi dù tối hôm trước tôi ngồi lên kế hoạch sẽ mua gì, nấu gì để cả nhà đều ăn được vì chẳng mấy khi tôi đi chợ, bà cho ăn gì thì ăn nấy. Nhưng L ko chịu được, lại quát ầm lên dù tôi đã dặn tuyệt đối ko được nói gì. Mẹ chồng tôi nhìn tôi đầy bực bội. Rồi có lần, mẹ chông tôi về quê giỗ bà ngoại. Tôi & L đều bận nên ko về được nhưng chẳng phải ai dặn dò, lần nào bà về tôi cũng mua hoa quả, bánh trái để bà thắp hương hoặc ko thì lại gửi mẹ tôi chút tiền nói là để mẹ đi đường & biếu ông ngoại ở quê, tôi chẳng bao giờ tiếc mấy chuyện nhỏ như vậy. Mẹ chông tôi về quê 2 ngày, trong bữa ăn L lại vô tình nói đùa: ?omẹ về quê thì để tiền đi chợ lại cho bọn con 2 ngày?. Trời ơi, tôi thấy xấu hổ ko còn mặt mũi nào nhìn mẹ, nào tôi có làm như thế bao giờ, tháng nào chúng tôi chẳng đóng góp đầy đủ, thậm chí là dư thừa để mẹ tiêu vặt, mấy bữa cơm mà ko nấu được thì đáng trách quá. Tôi biết L chỉ nói đùa nhưng sao chồng tôi lại trẻ con thế này. Tôi lại quay sang bảo ?omẹ đừng để ý, anh L chỉ nói đùa vậy thôi? nhưng tôi biết bà khó chịu vì nghĩ là tôi xui L nên sáng trước khi đi bà để lại đúng tiền đi chợ 2 ngày, tất nhiên tôi trả lại nhưng thấy sao mà nhục nhã, tôi giận L lắm, nói thì L lại quát tôi: ?oE cứ để ý làm gì, mẹ a ko có ý gì đâu?, L chẳng bao giờ hiểu đó là những thứ vô cùng nhạy cảm. Nhiều lần tương tự như thế, cái hố ngăn cách giữa tôi & mẹ chồng càng thêm sâu. Tôi có nói thế nào L cũng chẳng hiểu rằng L là người ở giữa, khó xử nên càng phải khéo, phải tế nhị nếu ko sẽ làm tổn thương cả 2 nhưng L quá trẻ con, lại nóng tính, được bố mẹ chiều quen mà cũng vì yêu vợ quá nên sau mỗi lần như vậy L chỉ động viên tôi: ?oThôi, em cố gắng chịu đựng, bố mẹ anh cũng ko ghét em đâu?. Tôi phát chán, đấy là lý do tôi chẳng bao giờ nói với L nửa lời dù có phải chịu đựng đến đâu, tôi khóc mà chỉ dám nói là ?otại em nhớ nhà?.

  6. Astronaut

    Astronaut Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2005
    Bài viết:
    5.555
    Đã được thích:
    1
    Bàn phà?i quyẮt 'ình thĂi.
    Hành phùc hay ko.
    ChĂ?ng bàn quà trè? con.
    ĐĂu phà?i bàn ko cò?n lựa chòn khàc.
    SẮng mẶt cuẶc sẮng như bì èp buẶc, phà?i chìu 'ựng như thẮ cò thoà?i mài ko?
    Tì?nh yĂu mà? ko mang lài hành phùc như thẮ cò gòi là? tì?nh yĂu ko?
  7. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn, mình sẽ cố gắng dành thời gian để kể tiếp. Mỗi ngày là một biến cố bạn ạ. Đôi khi nhìn lại thấy có lẽ ông trời chỉ cho mình hưởng hạnh phúc 24 năm thôi, thế là quá nhiều rồi...
  8. tuananh_zip

    tuananh_zip Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/03/2006
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay nghỉ trưa ở công ty, thực sự chỉ tình cờ đọc được những tâm sự của bạn . Mình cảm thấy cuộc sống của bạn đang đần đi vào bế tắc sau nghững ngày hạnh phúc.. Mình đă 27 tuổi chưa từng yêu, nhưng cũng có thể cảm nhận được tình yêu của bạn hạnh phúc đến thế nào . có vui có buồn, có chia ly, giận hờn rồi lại ... Mình đọc đoạn đầu tâm sự mình thấy anh L nhà bạn quả thực là một người kiên cường.. sau 1-2 năm viết thư, tặng quà ..và làm mọi cách mà bạn không khi nào viết thư trả lời cũng như quan tâm mà anh ấy vẫn theo đuổi thì mình đánh gía anh ấy rất cao khi đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
    Nhưng đọc tiếp đoạn sau thì không phải vậy,
    Khi bạn nhận lời yêu anh ấy vì bnạ thấy sự kiên trì , cũng như lòng nhiệt tình, sự hy sinh cho tình yêu không bờ bến, vì vậy trong tỉnh yêu của bạn sự nể nang hay lý trí đang đan xen.
    Với tính cách của anh ấy hiện tại mình có thể khẳng định rằng anh ấy rất ít bạn, nhất là những người bạn thân thì lại càng ít , mình không muốn nói là không có.. vì vậy anh ấy có rất nhiều thời gian dành cho bạn như làm những quà tặng rất cầu kỳ hoặc những bức thư rất dài.... rồi những bức thư thưa dần, quà tặng cung không cầu kỳ như xưa nữa.. có lẽ anh đang nản chí thì bạn lại cho anh ấy hy vong....
  9. vuilachinh

    vuilachinh Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/12/2003
    Bài viết:
    683
    Đã được thích:
    0
    Bạn khĂng thf nĂi rằng ch"ng bạn chủ topic trẻ con 'ược, mĂnh 'Ă nĂi r"i m-i người cĂ mTt cĂch yĂu cĂch thf hi?n tĂnh yĂu khĂc nhau, mĂnh nghĩ cũng ch? vĂ L quĂ yĂu, sợ mất người yĂu, vĂ khĂng biết thf hi?n tĂnh yĂu mĂnh như thế nĂo thĂi.CĂn nếu như bạn nĂi vẫn cĂn nhiếu sự lựa chọn ư, nếu cứ như vậy thĂ chẳng bao giờ chĂng ta thoả mĂn cả,chĂng ta sẽ yĂu hết cả thế gi>i nĂy mất.HĂy biết giữ gĂn vĂ chfm sĂc những gĂ 'Ă lĂ của mĂnh.
    Bạn chủ topic Ă !, qua cĂc bĂi viết của bạn tĂi thấy bạn rất rạch rĂi, cĂ lĂ trĂ, bản lĩnh trong chuy?n tĂnh cảm nhưng sao trong lần nĂy bạn hĂnh 'Tng sai r"i, bạn 'Ă quĂ mềm yếu, hay lĂ tất cả mọi người con gĂi 'ều như vậy.TĂi ch? mu'n nĂi rằng khi bạn 'Ă quyết 'i mTt ai 'Ă, thĂ bạn hĂy biết chấp nhận, biết hy sinh vĂ người 'Ă dĂ người 'Ă cĂ những 'iều lĂm cho bạn phiền lĂng.
    HĂy nhĂn vĂo những 'ifm t't của ch"ng mĂnh, hĂy luĂn tĂm ni?m rằng người ch"ng của mĂnh lĂ người yĂu thương mĂnh nhất, người mĂ sẽ chung s'ng v>i mĂnh su't cuTc 'ời.HĂy giữ lấy những gĂ thuTc về mĂnh bạn ạ.


  10. VickyHL

    VickyHL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2006
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Ch"ng tĂi thực sự suy nghĩ ko thấu 'Ăo, ko khĂo lĂo mĂ cư xử rất trẻ con. ĐĂ ko ch? lĂ suy nghĩ của riĂng tĂi mĂ tất cả mọi người 'ều thấy vậy kf từ lĂc chĂng tĂi yĂu nhau. Nhưng tĂi cũng nĂi t"i, mọi chuy?n chưa dừng Y 'ấy 'Ău. TĂi sẽ kf tiếp 'f cĂc bạn hifu...

Chia sẻ trang này