1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Yêu chồng nhưng không thể yêu bố mẹ chồng. Đó có phải là tội lỗi không?

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi forgeteverything, 07/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. HenMay

    HenMay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2006
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Tớ cũng mới có thâm niên làm dâu có 8Y thui! cho tớ góp dzui vài ngu ý ( Chống chỉ định với những nàn râu k phải làm râu nhé) :
    1 là: Chuyện hòa nhập với gia đình nhà chồng là cực kỳ khó. lun có mâu thuẫn, cố gắng đừng để mâu thuẫn nội tại bùng phát và dẫn tới đào thải thôi! Đừng cố nói ai đúng ai sai, Mỗi nhà là 1 thiên chuyện , k trùng lặp & k kết thúc bao h. Và con dâu lun là kẻ thua cuộc tơi tả rút lui khỏi chiến trường nên đừng để xảy ra chiến tranh.
    2 là: Trong mọi tình huống, k bao h lôi chồng vào cuộc chiến vì chồng k bao h bênh vực mình, đặt vào lựa chọn thì chỉ bẽ bàng thoai. Coi hắn như quan sát viên đi cho thanh thản.
    3 là: K bao h hỗn láo với BMC (bố mẹ chồng) vì nếu có phản ảnh về với phụ huynh mình thì rất tội nghiệp BMM (bố mệ mình). Nếu có chuyện, đầu tiên là khóc, khóc trước mặt chồng ít thôi đủ để áy náy và thấy thương ( vì khóc nhìu thì xấu ). Khóc với BMC thì nhìu để bả thấy bứt rứt và sợ BMM biết. Thế nhưng đấy là chuỵn nhẹ thui. Còn chuyện lớn thì thưa gửi đàng hoàng, nói năng cứng cỏi dứt khoát, đanh thép như họp ở CQ ý! Nhưng nhất thiết phải lễ phép và chắc chắn rằng lẽ phải là ở phía mình ( phải chuẩn bị trước: nếu nói thế này mình sẽ trả lời thế kia....& trắc nghiệm thêm mọi người ở CQ...) Và hãy nói đi nói lại nhìu lần vào nhìu dịp ( chiêu này hơi đê hèn) nhưng để BMC phải suy nghĩ & nhận ra rằng để mình yên thì cả nhà mới được yên.
    4 là: Luôn coi chiến trường này là nhà của mình, phát huy tinh thần làm chủ. Nghĩa là mình có trách nhiệm với gia đình chồng và trong chừng mực nào đó, mình vị tha hơn và hành xử "bề trên" hơn!
    5 là: Cái này hơi lý thuyết - Mình suy nghĩ nhìu thì mình già, mình xấu, chồng chán.... Sau nhiều rắc rối với cuộc sống nói chung và với BMC nói riêng, tớ may mắn Ngộ Phật và được giải tỏa rất nhiều.... mọi thứ có vẻ như nhẹ nhàng hơn....
    Mọi người nghé qua góp lời để bọn "râu tây" mình ngoan hơn nhé!
    TB: Nhưng nhìu khi cây mún lặng mà gió chẳng ngừng thì phải làm sao đây.....Làm sao cho xướng - làm xương cho sáo?????
  2. tournesol_vn

    tournesol_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2006
    Bài viết:
    184
    Đã được thích:
    0
    Topic cũ rồi nhưng mình thấy nội dung vẫn thiết thực nên comments chút xíu.
    Chủ topic bực cũng đúng, không bực mới là lạ. Đành rằng phận làm con có trách nhiệm báo hiếu cha mẹ, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn, chừng mực của nó. Khi con đã lập gia đình, đặc biệt là đã ra ở riêng thì có nghĩa là nó có cuộc sống riêng, lo toan riêng. Bố mẹ nên tôn trọng cuộc sống riêng của con thay vì "của nó cũng như của mình" như trước, nhất là khi bản thân không khó khăn về tài chính. Nếu chủ topic làm được những gì bạn nói (khi ở nhà thì thăm hỏi, mua quà, mua đồ dùng cho bố mẹ + khi đi xa thỉnh thoảng gọi điện, gửi tiền...) thì mình nghĩ là bạn đã làm đúng bổn phận rồi. Đi học ở các nước phát triển nhìn chung hết sức tốn kém, nếu không dựa vào gia đình mà chỉ trông vào khả năng của bản thân thì rất vất vả. Mình rất thông cảm với bạn ở điểm này và ngạc nhiên là nhiều người bảo bạn ấy ích kỷ. Cứ hình dung xem khi bạn đang chật vật lắm mới lo đủ tiền ăn, tiền học, tiền để dành sinh con... mà bố mẹ suốt ngày gọi điện rủa "sao không gửi tiền" bạn sẽ nghĩ sao ? Trừ khi bố mẹ bạn đang chịu áp lực tài chính nặng nề hoặc không có thu nhập, còn nếu không mình chịu không thể hiểu nổi !!!
    Đó là nói về vấn đề tài chính giữa con cái và cha mẹ khi con đã ra ở riêng. Còn nếu con lấy vợ/chồng rồi mà vẫn sống chung thì vấn đề sẽ hơi khác một chút. Khi sống chung có nghĩa là quyền lợi và nghĩa vụ của con cái liên quan trực tiếp đến nhau hàng ngày, việc chia sẻ tài chính là không thể tránh khỏi. Điện nước, điện thoại, ăn uống, nhà cửa, đồ dùng... bạn đều sử dụng nên việc đóng góp là hiển nhiên, còn số tiền or % bao nhiêu là tuỳ khả năng tài chính hoặc thoả thuận giữa con và cha mẹ. Bố mẹ nghèo mà con lương cao thì con có thể chi nhiều hơn hoặc chi toàn bộ cũng không sao. Nếu mỗi người có ý thức một chút, tự trọng một chút thì chắc sẽ êm xuôi.
    Nói đến đây thì nghĩ tới chuyện nhà mình. Trước khi cưới mình cũng ở cùng với bố mẹ và hai anh trai + vợ con các anh (nhà bố mẹ mình rộng), coi như là 3 hộ trong một nhà. Bố mẹ về hưu đã lâu, con cái đều đi làm cả nên tất cả các khoản chi tiêu chung được chia đều. Ấy thế nhưng khi tủ lạnh hỏng, mẹ mình gọi các anh ra bàn chuyện đóng góp mua tủ mới thì không thấy anh cả nói gì. Lâu lâu sau anh mới đưa phần mình, bảo rằng "biếu mẹ" mua tủ. Mẹ mình khó chịu, biếu là cho không, còn đã ở chung thì là "đóng góp theo nghĩa vụ". Cụ bực không phải là vì tiền ít hay nhiều, đưa sớm hay đưa muộn. Tiền quan trọng nhưng cách nhìn nhận vấn đề và cách ứng xử cũng là vấn đề.
    Vài lời chia sẻ mang tính cá nhân với các bạn như vậy. Chúc vui
  3. amie2701

    amie2701 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    955
    Đã được thích:
    0
    các nàng cho tớ hỏi, tình hình là bố mẹ chồng và cả chồng tớ đều muốn tớ đẻ xong về quê ngay ở với bố mẹ chồng. bố mẹ chồng còn tuyên bố thẳng trước mặt họ hàng nhà chồng là quyết định như thế. bi giờ vợ chồng tớ đang ở riêng. dù bố mẹ chồng tớ cũng khá hiền, hoặc là có gì thì cũng ko nói ra trước mặt mình nhưng mấy lần lễ tết về quê ở có 2, 3 hôm tớ đã thấy ko hợp với ko khí ở đó rồi. tất nhiên là cái này bố mẹ chồng tớ chẳng biết, chồng tớ cũng ko biết nốt. tớ thì nóng tính nên cứ suy nghĩ là ở cách ra thì đỡ va chạm, như thế đỡ mất lòng nhau. ở cùng vài hôm có gì mình ko thích còn nhịn được chứ ở chung lâu thế nào cũng có vấn đề. nhất là về vấn đề chăm sóc và dạy bảo con cái. ví dụ mẹ đẻ tớ mà làm cái gì tớ thấy ko đồng ý là tớ nói luôn chứ mẹ chồng thì chẳng dám nói. vài lần nói với chồng những chuyện mình ko đồng ý thì toàn bị gạt đi. những lần như thế tớ cứ nghĩ là ừ thì thôi vậy bỏ qua. nhưng mà ở chung với nhau thời gian dài thì ko thể nghĩ như vậy được, cứ cái này với cái kia ko nói được thì thành ức chế. tớ đã nói những điều đó với chồng tớ rồi, cả thuyết phục chồng tớ là ở trên này tiện việc mua sắm với thuốc men cho nó nếu nhỡ có việc gì. nhà tớ ngay cạnh viện nhi TW mà. ở đây có gì tớ cũng yên tâm hơn chứ ở môi trường bi giờ trẻ con dễ nhiễm bệnh lắm. nhưng mà xem ra chẳng thấm tí nào vào đầu anh ấy cả. các nàng có cách nào giúp tớ với?
  4. be_heo

    be_heo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2005
    Bài viết:
    5.015
    Đã được thích:
    1
    Kiểu này dù gì cũng phải kéo chồng về làm đồng minh đã, thế là chiến thắng 50% rồi. Chồng mình mà kiên quyết là chúng con ko thể về được thì bmc cũng chịu!
  5. amie2701

    amie2701 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    955
    Đã được thích:
    0
    tớ cũng biết thế nhưng chồng tớ cũng muốn tớ về quê mới khổ chứ. bi giờ tớ cũng chỉ cần làm thế nào thuyết phục chồng tớ được thôi
  6. 12OaksEstate

    12OaksEstate Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2007
    Bài viết:
    368
    Đã được thích:
    0
    Lạ nhỉ, lấy gái Hà Nội để mang về quê thì sao không lấy gái cùng quê cho nó rồi. Chồng bạn quê đâu vậy?
  7. ac_nhu_con_thu_nhoi_bong

    ac_nhu_con_thu_nhoi_bong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/12/2003
    Bài viết:
    1.432
    Đã được thích:
    0
    giá như chưa hề đọc cái topic này thì tốt quá !
    biết là chủ topic chạy rùi nhưng vẫn ức chế ! bố mẹ làm nông con đi du học ! cho chúng nó cái xuất phát điểm cao đến như thế chúng nó còn muốn cái gì nửa ! nếu để chúng nó ko ra khỏi luỹ tre làng chắc nó tự đào cả mồ cả mã nhà chúng nó lên quá ! đúng là cái nhà VÔ PHÚC !
  8. green_pepper

    green_pepper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2006
    Bài viết:
    1.344
    Đã được thích:
    1
    câu hỏi này hay hihi
    amie: cách của tớ nhé, cảm thấy như đâm đầu vào tường ko còn lối thoát thì cứ đi theo cách mà chàng hướng dẫn, rồi ta tính sau chứ, nghỉ đẻ là 4 tháng nhỉ, nàng cứ về 10 ngày 20 ngày chịu khó tý vậy, rồi còn bao nhiêu thứ phát sinh. "Anh ơi hết bỉm rồi anh mua mai mang về quê cho em với" "đít con đỏ quá anh đi hỏi hỏi xem có thuốc j, kem j để bôi ko", "anh ơi vân vân tỉ thứ nhờ vả..". Chàng ngán quá, mệt quá, hay nhớ con quá, nhớ vợ quá lại lôi lên ngay ấy mà. Giờ làm sao nói trước được cái gì, nàng cứ lo đẻ mẹ tròn con vuông đã nhé.
  9. Edwards

    Edwards Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/06/2003
    Bài viết:
    1.025
    Đã được thích:
    0
    hay nhờ, ai cũng tìm cách ra thành phố, thế mà lấy vợ thành phố rồi lại đòi vợ về quê ở. Có vấn đề nặng. Đẻ xong về quê, trăm thứ bất tiện. Mà dâu HN về quê ở thì choáng lắm. Chịu ko nổi. Chia buồn cũng amie có anh chồng tính hơi hay ho
  10. mulan

    mulan Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    459
    Đã được thích:
    0
    Oạch, câu này giống mình quá. Tương lai nếu có baby chắc tớ cũng phải về quê chồng vài tuần. Cái này liên quan đến sĩ diện nhà người ta nữa bạn ạ. Nhiều khi chả phải họ thực sự quan tâm đến mình đâu, nhưng cứ phải làm thế để họ hàng làng xóm nhìn thấy, để họ hãnh diện là cũng chăm sóc con dâu và yêu quí cháu nội. Mà cái này không phải chỉ ở quê, ở HN nhiều nhà cũng thế thôi, nhà nội cứ phải nhất định đón cháu về bằng được.
    Như mẹ chồng tớ đấy, hồi chị dâu chồng tớ đẻ, con gái bà cũng mới đẻ, một mình bà chả đủ sức chăm sóc nhưng cũng nhất quyết đón con dâu từ Hà Nội về. Mà em bé còn non, lại cứ nhất quyết bắt nó đi hàng chục cây số mới khổ nó chứ. Sau này tớ đến chơi lại kể lể với tớ là ngày xưa mẹ phải chăm sóc chị dâu vất vả thế nào, bố chồng phải bế cháu cho mẹ nó ngủ thế nào, mẹ phải nấu nướng cho nó ăn thế nào (mà toàn món thông thường cho gái đẻ thôi nhá chứ chẳng phải món gì cao lương mỹ vị đâu), blah, blah... Trong khi bà cũng phải chăm con gái y hệt thì chả thấy kể công câu nào. Tớ biết chuyện mà sợ, sau này mình có em bé thì phải về đấy (điều này là chắc chắn), mẹ chồng một mặt kéo về bằng được, mặt khác lại đi kể lể lung tung thì đã không muốn về 1 tẹo nào rồi, nhất là lại không có chồng ở bên cạnh Tớ đang đau đầu nghĩ cách để đỡ vất vả cho mẹ chồng mà tớ cũng đỡ bực mình đây.

Chia sẻ trang này