1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

zô...zô...hoả phụng liêu nguyên đây

Chủ đề trong 'Truyện tranh (ACC)' bởi harunosakura, 12/03/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Onewingedangel

    Onewingedangel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    1.590
    Đã được thích:
    0
    Tập trước dịch tưởng đã trở lại như xưa . Đến tập này thì tệ quá Mà Bàng Thống có khi có sharigan ấy nhỉ Bìa tập sau là Khổng Minh rồi
  2. ioneu

    ioneu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2004
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Khổng Minh tướng ko đẹp đâu, hồi xưa đọc xem tranh nhầm Chu Du với Khổng Minh chứ, bảo sao Lượng lại sành điệu thế.
  3. jonnyknight

    jonnyknight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2005
    Bài viết:
    669
    Đã được thích:
    0
    Chu Du trông nữ tính quá (trong "chú bé rồng" thì còn chả phân biệt nổi Chu Du với vợ). Tới thời điểm này thì thấy Bàng Thống có bề ngoài hay nhất!
  4. jonnyknight

    jonnyknight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2005
    Bài viết:
    669
    Đã được thích:
    0
    Mấy hôm tranh thủ lúc rỗi ngồi mỗi tối luộc lại vài chươngTam Quốc , đọc đoạn Trương Phi "dâng Từ cho Lữ" buồn cười lăn lộn =)). Cả nhà nghiền một tí nhá, nhớ so sánh đối chiếu với HPLN mới thấy thú.
    +++++++++++++++++++++++++++++++++++
    Khi Tháo đã định xong việc lớn, mới mở một cuộc yến ở hậu đường, họp các mưu sĩ lại bàn rằng:
    - Lưu Bị đóng quân ở Từ Châu, tự lĩnh chức, coi việc ở đó. Mới rồi Lữ Bố nhân ta đánh thua, cũng chạy về đấy, Bị cho ở Tiểu Bái. Nếu hai người ấy đồng tâm kéo đến xâm phạm vào Hứa Ðô, cũng là một điều nguy, ta vốn trong bụng vẫn lo việc ấy. Các ông có nghĩ được kế gì trừ được hai người ấy không?
    Hứa Chử nói:
    - Tôi xin lĩnh năm vạn tinh binh, đi chém được đầu Lưu Bị, Lữ Bố đem vào dâng thừa tướng.
    Tuân Úc lại can Hứa Chử rằng:
    - Tướng quân khỏe thì khỏe thực, nhưng tướng quân không biết dùng mẹo. Nay Hứa Ðô mới dựng, chưa được vững vàng, chưa nên hấp tấp cất quân. Tôi xin hiến một kế, gọi là kế Hai Hổ Tranh Ăn. Lưu Bị bây giờ lĩnh ở Từ Châu, nhưng chưa có chiếu mệnh. Vậy minh công nên tâu Hoàng thượng giáng chiếu cho y được thực thụ làm chức mục Từ Châu; nhân thể đưa cho Lưu Bị một bức mật thư sai y giết Lữ Bố. Nếu Lưu Bị tuân lệnh giết được Lữ Bố thì y mất tay phù tá; bằng y không giết nổi thì Lữ Bố giết y. Thế gọi là cái kế hai hổ tranh ăn.
    Tào Tháo nghe kế ấy, liền tâu xin chiếu mệnh, rồi sai ngay sứ sang Từ Châu, phong cho Lưu Bị làm Chinh Đông tướng quân, Nghi Thành Đình Hầu, lĩnh Từ Châu mục, lại đưa thêm một phong mật thư.
    Lưu Bị ở Từ Châu, nghe tin vua dời đô sang Hứa Ðô, sắp sửa dâng biểu chúc mừng, chợt có người báo: có sứ nhà vua đến.
    Bị ra đón rước vào thành, lạy tạ ân mạng xong rồi, mở yến thiết đãi sứ giả.
    Sứ nói:
    - Ngài được ân mạng này, đều là nhờ có Tào Thừa Tướng hết sức tiến cử.
    Lưu Bị tạ ân. Sứ bấy giờ mới đưa mật thư ra, Lưu Bị xem xong thư nói rằng:
    - Việc này xin để thong thả cho tôi bàn luận.
    Tiệc tan, Bị mời sứ giả ra nghỉ ngoài quán khách, đêm hôm đó bàn với các tướng.
    Trương Phi nói:
    - Lữ Bố là người vô nghĩa, giết hắn đi có ngại gì.
    Lưu Bị nói:
    - Người ta thề cùng về với ta. Nếu ta giết đi, thế là bất nghĩa.
    Trương Phi nói:
    - Làm người tốt khó lắm!
    Lưu Bị nhất định không nghe.
    Hôm sau, Lữ Bố lại mừng. Lưu Bị cho ra mời vào, Bố nói:
    Nghe ngài mới được ân mệnh triều đình, nên tôi đến mừng.
    Lưu Bị cám ơn. Trong khi ấy Trương Phi cầm kiếm đợi ở cổng đường, định Lữ Bố ra thì giết.
    Lưu Bị trông thấy vội vàng ngăn lại.
    Lữ Bố kinh hãi, nói rằng:
    - Dực Ðức chỉ lăm lăm giết ta, là cớ làm sao?
    Trương Phi thét lên rằng:
    - Tào Tháo bảo ngươi là đứa vô nghĩa, bảo anh ta giết ngươi.
    Lưu Bị vội vàng quát Trương Phi ra, mời Lữ Bố vào hậu đường, nói rõ đầu đuôi, rồi đưa mật thư của Tào Tháo cho Lữ Bố xem.
    Lữ Bố xem xong thư, khóc nói rằng:
    - Ấy là tên giặc Tào hắn muốn cho hai chúng ta không được hòa với nhau đó.
    Lưu Bị nói:
    - Xin anh đừng lo. Tôi quyết không bao giờ làm điều bất nghĩa ấy.
    Lữ Bố hai ba lần bái tạ. Bị giữ Bố lại uống rượu mãi đến chiều mới về.
    Lữ Bố về, Quan, Trương mới hỏi Lưu Bị rằng:
    - Huynh trưởng làm sao không giết Lữ Bố?
    Lưu Bị nói:
    - Ðó là Tào Tháo hắn sợ ta cùng với Lữ Bố đồng mưu đánh hắn, cho nên hắn dùng kế ấy, để cho hai bên giết lẫn nhau. Sao mình lại có thể để cho hắn lợi dụng được.
    Quan Công gật đầu bảo: Phải!
    Trương Phi nói:
    Tôi chỉ muốn giết tên giặc ấy để khỏi phải lo về sau.
    Lưu Bị nói:
    - Làm thế sao gọi là trượng phu?
    Hôm sau Lưu Bị tiễn sứ giả về kinh; dâng biểu tạ ân và đưa thư trả lời Tào Tháo, nói xin để thong thả sẽ làm.
    Sứ về kinh vào ra mắt Tào Tháo, thuật chuyện Huyền Ðức không giết Lữ Bố.
    Tào Tháo mới hỏi Tuân Úc:
    - Kế ấy không xong làm thế nào?
    Úc nói:
    - Tôi lại có một kế nữa, gọi là kế xua hổ nuốt sói.
    Tháo nói:
    - Kế ấy thế nào?
    Úc nói:
    - Tướng quân nên sai người đi hỏi thăm Viên Thuật, rồi mật bảo Thuật rằng: Lưu Bị dâng mật biểu muốn lấy Nam Quận, Thuật tất giận đánh Lưu Bị. Minh công lại đưa chiếu rõ ràng sai Lưu Bị đánh Viên Thuật. Hai bên đánh nhau, Lữ Bố tất sinh bụng khác, thế gọi là: xua hổ cho nó nuốt sói.
    Tháo ưng ý lắm, một mặt sai ngay người đến Viên Thuật, một mặt lấy chiếu vua, sai đem đến Từ Châu.
    Lưu Bị ở Từ Châu nghe có sứ đến, ra thành mời đón vào.
    Bị mở chiếu ra đọc, chiếu sai Lưu Bị khởi binh đánh Viên Thuật. Lưu Bị vâng lệnh, tiễn sứ về trước.
    My Chúc nói:
    - Ðây lại là kế Tào Tháo!
    Lưu Bị nói:
    - Ðành là kế của Tào Tháo, nhưng lệnh vua thì phải vâng theo.
    Nói rồi lập tức điểm quân mã, ngay hôm ấy kéo đi.
    Tôn Càn nói:
    - Trước hết hãy nên cử người giữ lấy thành.
    Quan Công thưa:
    - Em xin giữ.
    Lưu Bị nói:
    - Ta sớm tối lúc nào cũng cần đến em bàn các việc, rời nhau ra làm sao được?
    Trương Phi nói:
    - Em xin giữ.
    Lưu Bị bảo Phi rằng:
    - Em thì giữ làm sao được! Một là em rượu vào hung hăng lên, đánh lính tráng, hai là em làm việc gì cũng coi thường, không chịu nghe ai can gián. Ta không đành lòng.
    Phi nói:
    - Từ giờ trở đi, em xin không uống rượu. Không đánh lính tráng, ai can bảo gì em cũng xin nghe.
    My Chúc nói:
    - Tôi e rằng bụng nghĩ không được như miệng nói.
    Phi giận mắng My Chúc rằng:
    - Ta theo anh ta đã lâu năm, chưa từng có thất tín câu nào, sao ngươi dám khinh ta như thế?
    Lưu Bị nói rằng:
    - Ðã đành như thế, nhưng ta vẫn chưa yên tâm. Em nên mời Trần Nguyên Long lại đây để giúp; sớm chiều từ nay em phải bớt uống rượu, đừng để hỏng sự mới được.
    Trần Ðăng vâng lĩnh lời. Lưu Bị dặn dò đâu đấy cả rồi, dẫn ba vạn quân mã bộ, rời Từ Châu sang Nam Dương.
    Viên Thuật nghe thấy tin Lưu Bị dâng biểu muốn lấy châu huyện, giận lắm nói rằng:
    - Hắn là đứa dệt chiếu, đóng dép, nay chiếm giữ được quận to, đứng ngang với chư hầu. Ta định đánh hắn, hắn nay lại định sửa ta à? Thực là tức quá!
    Thuật nói rồi, liền sai thượng tướng là Kỷ Linh dẫn mười vạn quân kéo sang Từ Châu.
    Hai bên gặp nhau ở Vu Thai.
    Lưu Bị ít binh, dựa vào cạnh núi, men sông đóng trại.
    Kỷ Linh, là người ở Sơn Ðông, sử dụng một thanh đao ba mũi, nặng năm mươi cân, hôm ấy kéo quân ra trận, quát mắng rằng:
    - Lưu Bị là một đứa thôn phu. Sao dám xâm phạm vào đất ta?
    Lưu Bị nói:
    - Ta nay phụng chiếu của vua sang đây đánh kẻ nghịch thần. Sao ngươi dám kháng cự. Tội ngươi đáng chết!
    Kỷ Linh giận lắm, múa đao xông vào đánh.
    Quan Vũ quát rằng:
    - Thằng thất phu kia, chớ được cậy khỏe!
    Nói rồi tế ngựa ra đánh nhau với Kỷ Linh. Ðánh được hơn ba mươi hiệp, chưa phân bên nào được bên nào thua, Kỷ Linh kêu to lên: Hãy nghỉ!.
    Quan Công quay ngựa về đứng đợi ở cửa trận.
    Kỷ Linh sai phó tướng là Tuân Chính ra.
    Quan Công không thèm đánh, bảo rằng:
    - Ngươi về gọi Kỷ Linh ra đây!
    Chính nói:
    - Ngươi là vô danh hạ tướng, không xứng đánh nhau với Kỷ tướng quân.
    Quan Công điên ruột, xông vào chém Tuân Chính, chỉ một nhát chết ngay.
    Lưu Bị thúc quân đánh tràn vào trận.
    Kỷ Linh thua to, lui về giữ ở cửa sông Hoài Âm không dám ra đánh nữa, chỉ sai quân sĩ cướp dinh rình trại, nhưng hễ tên nào ra thì quân Từ Châu đánh giết phải thua chạy.
    Nay ta hãy để hai bên chống cự nhau, mà nói chuyện Trương Phi ở nhà giữ việc Từ Châu.
    Từ khi Lưu Bị đi, bao nhiêu việc tạp vụ, Trương Phi giao mặc Trần Ðăng coi sóc, còn việc quân cơ lớn thì tự mình suy xét làm lấy.
    Một hôm Phi mở một tiệc yến, mời các quan đến ăn. Các quan ngồi đâu đó rồi, Trương Phi mời nói rằng:
    Khi anh tôi đi, có dặn nên bớt uống rượu, sợ rằng say sưa rồi hỏng việc, vậy tôi xin mời các quan hôm nay uống một bữa thực say, rồi từ mai trở đi, cấm hẳn, không ai được uống nữa, phải giúp tôi để giữ thành trì. Hôm nay phải uống cho thực say mới được!
    Trương Phi nói xong, đứng dậy cầm chén mời các quan. Khi cầm chén đến trước mặt Tào Báo, Báo từ chối rằng:
    - Tôi theo thiên giới không uống rượu.
    Phi nói:
    - Những hảo hán đánh nhau giết người, sao lại không uống rượu. Hôm nay, ta muốn ngươi uống một chén.
    Tào Báo sợ quá cố uống một chén.
    Trương Phi cầm chén mời tất cả các quan, rồi rót một cốc thực to cho mình, hớp một hớp hết nhẵn, lại rót cốc nữa, làm một chập đủ mười cốc rựu đầy.
    Lúc bấy giờ ý chừng say quá, Trương Phi lại đứng dậy cầm chén đi vòng mời các quan, khi đi đến trước Tào Báo, Báo nói:
    - Tôi thực không sao uống được nữa.
    Phi hỏi:
    - Ngươi vừa uống được sao bây giờ lại từ chối.
    Báo nhất định không uống.
    Trương Phi bấy giờ say rượu nóng tính, nổi giận mắng rằng:
    - Ngươi dám trái tướng lệnh ta, đáng đánh một trăm roi.
    Trần Ðăng can rằng:
    - Khi ông Huyền Ðức đi dặn ông như thế nào?
    Phi nói:
    - Ngươi là quan văn, chỉ coi việc văn thôi, đừng có cai quản ta ở đây!
    Tào Báo không làm sao được, kêu rằng:
    - Xin Dực Ðức nể mặt con rể tôi mà tha lỗi cho tôi!
    Phi hỏi:
    - Rể ngươi là ai?
    Báo thưa:
    - Lữ Bố!
    Phi giận lắm quát rằng:
    - Ta vốn không muốn đánh ngươi, nay ngươi lại đem Lữ Bố dọa ta, thì ta đánh, ta đánh ngươi cũng như đánh tên Lữ Bố.
    Các quan xô cả lại can cũng không được.
    Quân lính lôi Tào Báo ra đánh đến năm mươi roi, các quan năn nỉ ngăn can mãi mới thôi.
    Tiệc tan.
    Tào Báo trở về, giận quá, ngay đêm hôm ấy sai người cầm phong thư, đi tắt đến Tiểu Bái, vào ra mắt Bố, kể hết đầu đuôi chuyện Trương Phi vô lễ.
    Trong thư lại nói rằng:
    "Lưu Bị đã sang Hoài Nam, đêm hôm nay nhân Trương Phi say rượu, kéo quân đến đánh úp lấy Từ Châu, là một dịp ít có, không nên để lỡ"
    Lữ Bố xem xong thư, cho mời Trần Cung đến bàn, Cung nói:
    - Tiểu Bái không phải là nơi ở lâu được. Nay Từ Châu đã có cơ lấy được, không lấy ngay đi, sau hối không kịp.
    Bố nghe lời, lập tức mặc áo giáp lên ngựa, dẫn năm trăm kỵ mã đi trước, sai Trần Cung dẫn đại quân đi sau. Cao Thuận cũng kéo quân đến theo.
    Tiểu Bái cách Từ Châu có bốn mươi dặm, đi một thôi ngựa thì đến. Lữ Bố đến dưới thành, lúc đầu canh tư trăng sáng vằng vặc, trên thành không ai biết. Lữ Bố đến tận bên thành gọi rằng:
    - Lưu sứ quân có việc cơ mật sai người đến.
    Trên thành có quân báo với Tào Báo, Báo lên thành xem rồi sai quân sĩ mở cửa ra. Bấy giờ Lữ Bố mới nổi một tiếng hiệu, quân sĩ đều kéo ùa vào thành, tiếng reo kinh động.
    Trương Phi say rượu đang ngủ ở trong nhà. Tả hữu vội vàng lay tỉnh dậy bảo rằng:
    - Lữ Bố đã lừa mở được cửa thành, quân hắn kéo cả vào rồi.
    Trương Phi giận quá, vội vàng mặc áo giáp, vác ngọn bát xà mâu, vừa ra được cửa phủ lên được mình ngựa, thì quân Lữ Bố đến nơi. Bấy giờ Phi hãy còn say rượu, không đánh được khỏe. Lữ Bố cũng biết sức mạnh của Trương Phi, không dám đánh ráo riết quá.
    Mười tám tướng kỵ mã nước Yên bảo vệ Trương Phi, chạy ra cửa Ðông.
    Vợ con Lưu Bị ở trong phủ, Trương Phi cũng không kịp nhìn đến.
    Tào Báo thấy Trương Phi chỉ còn vài mươi người đi theo, lại khinh y còn say, đem hơn một trăm người ra đuổi.
    Phi trông thấy Báo, giận lắm, tế ngựa lại đánh, chỉ ba hiệp, Tào Báo thua chạy.
    Trương Phi đuổi đến bờ sông, cầm ngọn mâu từ đằng xa phóng lại, trúng giữa lưng Tào Báo, cả người lẫn ngựa chết lăn xuống sông.
    Trương Phi đứng ngoài thành, hò gọi quân sĩ. Người nào ra được đều theo y đi sang Hoài Nam.
    Lữ Bố vào được thành, phủ dụ dân rồi sai một trăm quân giữ cửa nhà Lưu Bị, không cho ai được vào.
    Trương Phi dẫn vài mươi tên kỵ mã đi thẳng đến Vu Thai vào hầu Lưu Bị, nói hết cả chuyện Tào Báo cùng Lữ Bố, trong ứng ngoài hợp, đang đem đánh úp lấy Từ Châu.
    Các quan nghe chuyện ai cũng mất máu mặt, duy Lưu Bị chỉ than có một câu:
    - Ðược cũng chẳng nên mừng, mất cũng chẳng nên lo!
    Quan Vũ hỏi:
    - Thế còn chị đâu?
    Trương Phi nói:
    - Hãm cả ở trong thành.
    Lưu Bị nín lặng chẳng nói câu gì.
    Quan Công dẫm chân mắng rằng:
    - Khi trước ngươi đòi giữ thành, nói những câu gì? Anh dặn ngươi như thế nào? Bây giờ thành trì thì mất, chị lại bị hãm, thế ra làm sao?
    Phi nghe anh mắng, sợ hãi không biết đường nào, rút ngay kiếm ra định tự vẫn.
    Thế thực là:
    Nghiên bầu nốc rượu sao vui?
    Rút kiếm tự vẫn sự thôi đã rồi!
  5. jonnyknight

    jonnyknight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2005
    Bài viết:
    669
    Đã được thích:
    0
    Mò mẫm kiếm mấy cái bản đồ thời Tam Quốc để mọi người dễ hình dung ra địa điểm xảy ra các sự kiện
    [​IMG]
    [​IMG]
  6. nguyenhaan

    nguyenhaan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/08/2003
    Bài viết:
    668
    Đã được thích:
    0
    Không biết Bàng Thống là ninja của nhà nào nhờ
  7. Onewingedangel

    Onewingedangel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    1.590
    Đã được thích:
    0
    Chắc là đệ của Kakashi có 1 mắt mà
    Thử nói 1 chút về cái sự Trương Phi " tìm ra " Lưu Bang xem . Tập vừa qua , Lưu Bị thực sự đã có vẻ không còn nhân nghĩa nhiều nữa , đã có kế để trả thù Lữ Bố . Fải chăng Trần Gia định xây 1 Lưu Bị khác với những gì trong TQDN : một nguỵ quân tử ????
    Mà hồi xưa em cũng đã từng nói về Lưu Bị , thực sự em thuộc tuýp người đen tối nên có cái nhìn hơi khác . Giả dụ như vụ ném con để biểu hiện lòng với Triệu Vân , cái này đã cãi nhau rất nhiều và bên thua hình như là bên những đứa như em . Liệu là lòng thật hay làm vậy để mua chuộc tướng sĩ ??? Cũng biết cái thời đó , đàn bà gần như là số O , vợ con như quần áo , tướng sĩ như chân tay . Đứa này đi thì đẻ đứa khác nhưng tướng giỏi mà mất thì ko tìm lại được . Lưu Bị trách con vì suýt mất Triệu Vân , ném xuống đó fải chăng là để thể hiện cho tướng sĩ mình coi trọng họ thế nào ???? Như thế rất được lợi vì trong lòng sĩ sẽ nghĩ " Chúng ta còn quan trọng hơn con ông ý " Sẽ được cả tiếng và cả miếng , nhiều người sẽ về đầu quân và thiên hạ sẽ biết Lưu Bị coi trọng tình người thế nào ??
    Vụ thứ hai đó là dẫn dân chạy trốn trận Trường Bản . Có dân thì chạy chậm , thoát rất khó nhưng sao vẫn dẫn theo . Khổng Minh đã can nhưng không đuợc . Tháo đuổi đến , biết thành trống liền nổi giận đuổi theo . Dĩ nhiên dân sao đi nhanh bằng binh , khi đó dân sẽ là bia cho Tháo bắn . Dĩ nhiên là trong lúc đuổi theo Lưu Bị , vì muốn bắt kịp nên Tháo sẽ giết hết . Làm vậy được lợi gì . Được tiếng là nhân nghĩa , đã có thể thoát đuợc nhưng vẫn đi cùng dân , không bỏ mặc ai cả . Thứ hai là đổ tiếng xấu cho họ Tào . Được cái này thì fải mất cái kia . Fải chăng cũng như Tam gia đã làm với Từ Châu và Lữ Bố trong Hoả Fụng ???
    Em bít có rất nhìu bà con trái ý , tranh luận fát cho vui nhẩy ????
  8. Temenos

    Temenos Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2006
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    Đọc Hỏa Phụng mới thấy Tam Quốc Chí thật như chuyện trẻ con . La Quán Trung có sống lại cũng tự phải thấy xấu hổ với Trần Mưu
  9. Temenos

    Temenos Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2006
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    Tớ cũng cùng ý kiến với cậu ... Nhưng hãy chờ xem Trần Mưu lý giả vấn đề này ra sao
    Đối với Trần Mưu không có ngụy quân tử .. Anh hùng hay cẩu hùng cũng là do cách nghĩ của mỗi người. Thắng thua của mỗi cuộc chiến đều ảnh hưởng tới cách viết của sử gia. Về khoản này thì La Quán Trung phải ngả mũ chào thua Trần Tiên sinh
  10. jonnyknight

    jonnyknight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2005
    Bài viết:
    669
    Đã được thích:
    0
    Trong TQ thì Lưu Bị ko thiếu lúc bày mưu đánh địch, cái đó ko phải là trả thù. Càng ko phải "Nguỵ quân tử"! Muốn xét "nguỵ quân tử" hay ko thì phải xét đến mục đích cuối cùng (nhớ là mục đích cuối cùng nhá, còn những bước trung gian có khi phải hy sinh đôi chút) của hành động. Làm vì ai? Vì cái gì? Đối với LB thì câu trả lời là gì chắc khỏi bàn.
    Muốn xây dựng 1 Lưu Bị "Nguỵ quân tử" thì e là phải thay đổi toàn bộ cốt của TQ. Vì thế điều này ko bao giờ xảy ra được. Đọc từ đầu của HPLN thì đã thấy Lưu Bị có khi có chút gì đó quyết đoán hơn so với TQ, nhưng vẫn lấy "Nhân nghĩa" làm tiêu chí hành động thôi. (Nhớ đoạn "Cướp 1 thành mà cứu 2 thành" ko!? ^ ^;)
    Muốn làm việc lớn thì phải có hy sinh!. Vấn đề là hy sinh ở mức độ nào? Hành động ném con để được lòng đại tướng có 2 cách nghĩ, và cả 2 đều có thể coi Lưu Bị xứng đáng là minh chúa để thờ.
    Cách nghĩ thứ nhất: ném con là mục đích để lấy lòng đại tướng. Thế thì còn gì bằng, lấy "trọng lễ, nghĩa cả" để đối đãi người hiền, cái này chỉ có bậc minh quân mới làm được. Có thể coi là bậc "trí giả" biết nhìn xa trông rộng, biết suy nghĩ, hy sinh đúng lúc. Nói thật, trong hoàn cảnh đó, ngoài hành động này ra thì ko gì có thể vỗ về an ủi một đại tướng 1 mình một ngựa xông pha giữa vạn địch để cứu lấy gia đình mình! Vậy rõ là thu phục được nhân tâm!
    Cách nghĩ thứ 2: Lưu Bị ném con là do tức giận thực sự bộc phát. Vậy thì lời nói :" vì mi mà ta suýt nữa mất một tướng tài" chắc chắn cũng là bất ý phát ra. Cái này con thu phục nhân tâm ở một tầm cao hơn cái trước. Miễn bàn thêm!
    Đây là đoạn mào đầu của cuộc đấu khẩu nổi tiếng khi Khổng Minh du thuyết Đông Ngô. Chửi cho bọn quan văn tái mặt ngượng ko còn dám nói gì. Để tớ trích nguyên cả đoạn cho bà con xem. :D
    +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++=
    - Trương Chiêu lại nói:
    - Mới đây tôi có nghe Lưu Dự Châu đi cầu tiên sinh ba phen nơi thảo lư, mới hân hạnh được tiên sinh ra giúp, coi như "cá gặp nước", những tưởng ra tay một chút là quét sạch đất Kinh châu. Nay Kinh châu phút chốc bỗng về tay Tào Tháo! Chẳng hiểu chủ kiến tiên sinh thế nào?
    - Khổng Minh thầm nghĩ:
    - Trương Chiêu là một tay mưu sĩ thứ nhất của Tôn Quyền, nếu trước chẳng phục được hắn thì làm sao nói cho Tôn Quyền nghe được.
    - Liền đáp:
    - Ta coi việc lấy đất Hán thượng như trở tay, ngặt vì Chúa ta là người nhân nghĩa, chẳng nỡ đoạt cơ nghiệp của người đồng tông, nên khước từ không chịu. Lưu Tông là đứa trẻ thơ, nghe lời xiểm nịnh lén đầu Tào Tháo, nên Tào Tháo mới lộng hành như vậy. Nay Chúa ta đóng binh nơi Giang Hạ còn nhiều kế hay, những kẻ tầm thường không sao hiểu được.
    - Trương Chiêu lại nói:
    - Nếu vậy, lời nói với việc làm không đi đôi với nhau. Tiên sinh thường ví như Quản Trọng với Nhạc Nghị. Quản Trọng làm Tướng quốc nước Tề, giúp Hoàn Công đánh dẹp thiên hạ dựng nên nghiệp bá. Còn Nhạc Nghị giúp nước Yên là một nước nhỏ yếu, mà hạ được Tề hơn bảy mươi thành. Hai người ấy mới thật là có chân tài tế thế. Chớ như tiên sinh cứ trong chốn thảo lư cười trăng ngạo gió, ôm gối ngâm thơ. Nay ra phò Lưu Dự Châu thì lúc chưa có tiên sinh vẫn còn tung hoành trong thiên hạ, chiếm cứ được thành trì. Nay được tiên sinh, người người trông cậy, những tưởng hùm đữ thêm cánh, ắt quét sạch binh Tào không có chỗ đất mà ở, ai cũng trông đợi tiên sinh sẽ quét sạch mây mù trên trời cao để thấy rõ ánh sáng của mặt trời, mặt trăng. Ngờ đâu, Lưu Dự Châu được tiên sinh rồi, binh Tào vừa kéo ra đã quăng thương bỏ giáp chạy dài, trên chẳng giúp được Lưu Biểu cho an dân thứ, dưới chẳng giúp được kẻ mồ côi giữ gìn cương thổ, lại bỏ Tân dã chạy qua Phàn Thành, thua nơi Tương Dương chạy qua Hạ Khẩu, không còn chỗ đất dung thân. Ấy là lúc Lưu Dự Châu đã được tiên sinh rồi sao lại không bằng lúc trước vậy? Quản Trạng, Nhạc Nghị có như thế sao? Lời tôi nói ngay xin tiên sinh chớ chấp.
    - Khổng Minh nghe nói cười ngất đáp:
    - Chim bằng bay muôn dặm, bầy chim sẻ há hiểu được cái chí hay sao? Việc lớn gặp nguy nan cũng ví như người đau bệnh nặng, trước phải dùng nước cháo loãng cho ăn, rồi hòa thuốc cho uống. Ðợi chừng phủ tạng điều hòa, cơ thể tạm yên mới dám dùng cá thịt tẩm bổ, lấy thuốc mạnh cho uống, thì căn bệnh mới dứt. Nếu chẳng chờ mạnh, cứ đổ thuốc mạnh vào thì e khó sống. Chúa tôi là Lưu Dự Châu lúc bại binh nơi Nhữ Nam qua Lưu Biểu, binh không đầy một ngàn, tướng chỉ có Quan, Trương, Triệu mà thôi, ấy rõ là bệnh đang lúc ngặt nghèo đó. Thành Tân dã là chỗ rừng núi hẹp hòi, nhân dân rất ít, lương thực không đủ, Lưu Dự Châu bất quá là tạm dung thân, há đi giữ chỗ ấy làm gì? Trong lúc binh giáp không đủ, lương thực không có, thành quách không bền mà đốt được binh giặc nơi Bác Vọng, dùng nước nhận chìm quân địch nơi Bạch Hà, làm cho bọn Hạ Hầu Ðôn và Tào Nhân tan hồn vỡ mật. Xét như Quản Trọng và Nhạc Nghị dụng binh cũng không được như vậy. Ðến như Lưu Tông đầu Tào Tháo, Lưu Dự Châu cũng chẳng hay, lại cũng chẳng nỡ nhân lúc loạn mà đoạt cơ nghiệp của đồng tông, ấy là người đại nhân đại nghĩa đó. Lại lúc kéo binh đi nơi Tương dương cũng vì quyến luyến bá tánh chẳng nỡ bỏ, nên ngày đi chỉ mười dặm, để bảo vệ bá tánh ấy cũng là việc đại nghĩa đó. Ít không địch nổi nhiều, thua được, được thua cũng là chuyện thường. Như xưa kia, đức Cao Hoàng thua luôn Hạng Vũ bao nhiêu trận, mà sau nơi Cai Hạ đánh một trận nên công ấy chẳng phải là mưu hay của Hàn Tín hay sao? Mà Hàn Tín phò Cao Tổ đã lâu, nào đã mấy khi thủ thẳng? Thế mới biết những kẻ chủ mưu đều xét đến quốc gia đại kế chớ chẳng phải nhìn vào một chút việc nhỏ để tự đắc khinh người. Khi yên bình ngồi bàn to luận lớn thì không ai bì kịp, khi lâm cơn ứng biến th ì trăm điều không có một điều hay, ấy mới bị người ta cười chê.
    - Khổng Minh nói luôn một thôi như thế, khiến cho Trương Chiêu tái mặt không có một lời đáp lại.
    Cũng trong đám ấy có một người ứng tiếng nói:
    - Tào Tháo đóng binh trăm vạn, chiến tướng ngàn viên, muốn đến nuốt đất Giang Hạ, ông thấy thế nào?
    - Khổng Minh xem lại người ấy là Ngu Phiên, liền đáp:
    - Tào Tháo thu được những quân ong bầy kiến của Viên Thiệu, cướp được những binh ô hợp của Lưu Biểu, thì dẫu có mấy trăm vạn cũng không đáng sợ.
    - Ngu Phiên cười lạt nói:
    - Binh bại nơi Tương Dương, thế cùng nơi Hạ Khẩu, nay phải khúm núm đi cầu người ta mà còn nói là không sợ, thật là lời khoe khoang và khinh người đó.
    - Khổng Minh nói:
    - Lưu Dự Châu với vài ngàn quân nhân nghĩa địch sao lại trăm vạn quân bạo tàn? Nay phải lui về giữ Hạ Khẩu là để đợi thời cơ. Chớ như Giang Ðông binh hùng tướng mạnh lại thêm có sông Trường Giang hiểm trở mà họ còn khuyên chúa họ đầu giặc, không nghĩ đến việc thiên hạ chê cười, ấy mới là đáng chán! Cứ xem thế thì quả Lưu Dự Châu không sợ binh Tào vậy.
    - Ngu Phiên đối lại không được. Trong đám ấy lại có người lên tiếng hỏi:
    - Tiên sinh muốn bắt chước Tô Tần, Trương Nghi, đem ba tấc lưỡi sang du thuyết Ðông Ngô sao?
    - Mọi người nhìn lại, thì ra Bộ Chất (tên tự là Tử Sơn). Khổng Minh mỉm cười:
    - Tử Sơn chỉ coi Tô Tần, Trương Nghi đều là biện sĩ, mà không biết Tô, Trương chính là những người hào kiệt, hết lòng vì xã tắc: Tô Tần đeo Tướng ấn sáu nước, Trương Nghi hai phen phò chúa nên nghiệp lớn. Hai người như thế không thể đem sánh với hạng sợ mạnh hiếp yếu, trốn đao tránh gươm như vậy đâu? Các ông mới nghe Tào Tháo bày lời dối trá đã sợ xin đầu. Vậy mà dám cười Tô Tần và Trương Nghi sao?
    - Bộ Chất làm thinh. Bỗng có một người ứng tiếng hỏi nữa:
    - Tiên sinh cho Tào Tháo là người thế nào?
    - Khổng Minh quay lại thấy Tiết Tổng, liền đáp:
    - Tào Tháo là đứa giặc của nhà Hán, còn phải hỏi gì nữa?
    - Tiết Tổng nói:
    - Lời nói đó sai rồi. Nhà Hán truyền xuống tới nay đã hơn bốn trăm năm, số trời đã gần hết, nay Tào công đã có trong tay hai phần ba thiên hạ. Lưu Dự Châu chẳng biết thời trời, ý muốn cường tranh, cũng như lấy trứng chại đá, lẽ nào chẳng bại?
    - Khổng Minh vùng nói lớn:
    - Tiết Kính Văn sao lại nói lời không cha, không chúa như vậy? Phàm làm người đứng trên trời đất, phải lấy trung hiếu làm gốc lập thân. Ông đã làm tôi nhà Hán, thấy có kẻ trái đạo thần tử như thế, thì phải thề với lòng, tìm kế tru diệt nó đi, mới là đúng đạo làm tôi chứ? Như Tào Tháo, tổ tông đời đời ăn lộc Hán, mà chẳng lo báo đền lại mưu đồ soán nghịch, thiên hạ đều oán hận, ông lại cho là thiên số. Thật rõ ràng là người không chúa không cha, xin đừng nói nữa.
    - Tiết Tổng thẹn đỏ mặt, ngồi câm miệng hến.
    - Chợt có người cất tiếng vặn hỏi:
    - Tào Tháo tuy hiếp Thiên tử, sai khiến chư hầu, nhưng cũng là dòng dõi của Tướng quốc Tào Tham. Còn Lưu Dự Châu tự xưng là dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương mà chẳng có gì làm bằng cứ! Hiện mắt trông thấy, chỉ là một kẻ dệt chiếu, đóng giày thì có đủ chi mà tranh với Tào Tháo?
    - Khổng Minh xem lại, người ấy là Lục Tích, liền cười ha hả:
    - Ông có phải là Lục Lang ăn cắp quít của Viên Thuật lúc nọ đó không? (1). Xin ngồi lại để tôi nói một lời. Tào Tháo là dòng dõi của Tào Tung, thế thì đời đời phải làm tôi nhà Hán. Nay nó lại chuyên quyền, rõ ràng là không chúa không cha, chẳng những trái với triều đình mà cả với dòng họ nữa. Như vậy Tào Tháo chẳng những là tôi loàn của nhà Hán, mà còn là con giặc của họ Tào nữa. Còn Lưu Dự Châu đường đường thuộc dòng vương thất, chính Ðức Ðương Kim Hoàng Ðế, tra vào Hoàng tộc thế phổ mà gọi là Hoàng thúc, ban cho danh tước rành rành, sao ông lại bảo là không căn cứ? Vả lại, Ðức Cao Tổ cũng xuất thân là một viên Ðình trưởng, sau lại được thiên hạ, tưởng cái việc dệt chiếu, đóng giày không phải là hèn mạt vậy. Cái kiến thức của ông thật là tuồng trẻ con, không đáng đàm luận với bậc cao sĩ.
    - Lục Tích nghẹn họng không nói được nữa. Kế có một người đứng dậy nói:
    - Những lời Khổng Minh vừa nói ra, chẳng qua là cưỡng từ đoạn lý, chớ không phải là lời luận chánh yếu. Nhưng thôi, hà tất phải cãi vã làm gì. Ðể tôi hỏi Khổng Minh một câu: chẳng hay tiên sinh bình nhật chuyên nghiên cứu kinh điển gì?
    - Khổng Minh xem ra là Nghiêm Tuấn liền đáp:
    - Phàm nói ra mà tìm từ bài, lựa từ câu, ấy là học trò dốt, nào phải người giúp nước. Còn như ông Y Doãn cày ruộng nơi đất Sằn, ông Tử Nha câu cá nơi sông Vị, với những ông Trương Lương, Trần Bình, Cảnh Cam, Hạng Vũ đều là những người biết tế thế an bang, tùy cơ ứng biến, vậy ai biết họ đã dùng kinh điển gì? Hay là bắt chước bọn thư sinh mặt trắng, mới biết đua đòi việc bút nghiên đã khua môi uốn lưỡi, múa văn giỡn mực, vậy đâu phải là người tài.
    - Nghiêm Tuấn xấu hổ làm thinh. Lại có người nói:
    - Ông ưa lý luận theo thời sự mà thôi, chưa chắc là người có học cao, e bị học trò nhỏ cười.
    - Khổng Minh biết người ấy là Trình Bỉnh (tự là Ðức Khu), vốn người xứ Nhữ Nam, nên nói:
    - Trong Nho giáo cũng có chia ra hai hạng: quân tử nho và tiểu nhân nho. Quân tử nho là kẻ biết phò vua, giúp nước, thương dân, ưa chánh ghét tà, lo cho ngày nay mà còn phải để danh thơm cho hậu thế. Còn tiểu nhân nho là kẻ lo giàu lo nghèo, lúc xuân xanh ưa làm thơ, khi già cố xem cho hết sách viết ra để tỏ mình là người lưu loát, chớ trong lòng không được một kế. Như Dương Hùng là người có danh trong làng văn, lại hạ mình thờ Vương Mãng chẳng khỏi có ngày phải gieo đầu từ lầu cao xuống đất mà chết, đó gọi là tiểu nhân nho. Thử hỏi: dù đi ít bước làm được bài thơ, hay là một ngày làm được muôn bài cũng chẳng ít lợi g ì?
    - Trình Bỉnh nghẹn lời, đối lại không được.
    - Ai nấy thấy Khổng Minh đối đáp như nước chảy, mọi người đều thất sắc.
    Được jonnyknight sửa chữa / chuyển vào 17:44 ngày 21/09/2006

Chia sẻ trang này