1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

BỆNH Sợ xã hội và những triệu chứng liên quan (Ít nói, ngại giao tiếp, nhút nhát, trầm cảm, chán nản

Chủ đề trong 'Tâm Lý Học' bởi hopeisfree, 06/07/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hopeisfree

    hopeisfree Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2012
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    CÁC BẠN CÓ THỂ VÀO LINK NÀY ĐỂ XEM TỔNG HỢP CÁC CÂU HỎI CÁC BẠN ĐƯA CHO MÌNH, ĐỠ MẤT THỜI GIAN ĐỌC CẢ THREAD!

    http://ttvnol.com/TamLy/1467368

    HIỆN GIỜ MÌNH ĐÃ KHỎI BỆNH. MÌNH VIẾT LẠI BÀI NÀY ĐỂ CÁC BẠN CÓ THỂ ĐỌC ĐỂ THAM KHẢO VÀ CÓ THỂ GIÚP CÁC BẠN NẾU CÓ THỂ!

    Chào cả nhà. Mình hiện là du học sinh bên Úc. Trước khi sang bên này mình cũng không đến nỗi tự ti và ít nói nhưng sang bên này tình hình nó càng ngày càng đi xuống dù môi trường sống bên này phải nói là rất thuận lợi.

    Mình đã rất nỗ lực, hỏi người này người kia để tìm cách nâng cao khả năng giao tiếp nhưng nó không khiến cho mình tự tin hơn mà mình ngày càng tự ti và không muốn ra ngoài gặp gỡ nhiều vì mình giao tiếp không được tốt lắm. Mình biết là mình hạnh phúc hơn biết bao nhiêu người tàn tật ko may mắn tuy nhiên với khả năng mình như thế này mà mình không tận dụng được để giúp mình giúp đời thì phí quá!

    Cả nhà giúp mình vượt qua nhé. Chúc cả nhà cuối tuần vui![r2)]
  2. hopeisfree

    hopeisfree Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2012
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Mình đang cố gắng đẩy cái tự tin lên cũng bằng cách đó nhưng hình như nó vẫn không ăn thua gì lắm

    Mình nghĩ nếu tìm ra nguyên nhân chắc sẽ khá hơn. Không biết có phải nguyên nhân từ tâm lý bị mắng, chê từ nhỏ hay không mà mình luôn tự ti như thế

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Có lẽ phải tìm biện pháp thực hiện những gì mình cảm thấy tự tin, rồi dân sẽ lấy lại được như Ragnarok nói. Tuy nhiên thì vấn đề giao tiếp là vấn đề rất quan trọng. Không phải mình không cố gắng hay không hòa đồng mà đó là không biết cách giao tiếp thế nào cho đúng thôi. Mình có tự tin đến mấy nhưng khi nói mà người ta cũng không nghe hoặc không cười thì có thánh nhân cũng không thể tự tin được :).

    Mình cảm ơn trungdp90. Có lẽ mình phải mày mò thêm cách giao tiếp. Chắc sẽ phải mất thêm thời gian mới có thể tìm được thầy dạy cho mình!

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Hôm nay mình mới đi thi về. Bài làm không được tốt lắm vì mình đã không ôn kỹ, cũng chỉ vì dây dưa từ sự tự ti này. Mình xác định là đằng nào cũng thế, mình đã cố hết sức rồi!

    Trên đường về gặp bạn bè người Việt Nam mà mình không muốn gặp để nói chuyện, chán chuyện làm bài không được nhưng phần lớn vẫn là không muốn giao tiếp. Mình cố để núi lại nhưng sợ sệt lắm

    Mình về tới nhà một mình cảm thấy đỡ lo lắng hơn. Mình còn 3 môn nữa. Mình sẽ cố gắng để rồi khi nào trở về Việt Nam sẽ có một người anh giúp mình trị vấn đề này và mình sẽ phải vượt qua nó bằng được để đi học tiếp. Mình hi vọng lắm

    Còn gia đình, bạn bè và tổ quốc đang chờ đợi mình. Mình sẽ chiến đấu tới khi nào gục ngã thì thôi.

    Mình thấy bạn bè hạnh phúc quá. Muốn được như thế :). Cám ơn Cirya


    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Cirya nói đúng đấy. Mình cần tìm một lĩnh vực mà mình cảm thấy tự tin nhất để xóa đi cái trầm hiện nay. Tuy nhiên thì mình vẫn phải cần có một người thầy hướng dẫn cách giao tiếp nữa. Giao tiếp của mình yếu thật, và nếu ko cải thiện thì nó sẽ dẫn đến mất tự tin.

    Mình nhận ra mình có nhiều lợi thế. Nhưng vẫn chưa đủ để vực bản thân lên đâu 2 bạn thân mến. Nhất định phải có lối ra ch nhỉ?

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Bạn Habour90 à. Mình không muốn làm vấn đề trở nên phức tạp đối với bạn. Nếu bạn cảm thấy bạn càng nỗ lực, tìm cách giao tiếp với cố gắng hòa nhập mà vẫn không được như mình thì có lẽ bạn cần phải nhờ bác sĩ tâm lý thực sự giúp thôi,

    Mình đang ở nước Úc. Ở trường mình thì có ngay bác sĩ tâm lý. Mình mới hôm nay đi hỏi thì có và họ nói là sẽ giúp mình. Thật ra mình không tin là mình có vấn đề nặng đến mức phải gặp bác sĩ nhưng sự thực là mình không thể nào chịu đựng được nữa. Thực tế ngày một có rất nhiều người có vấn đề về tâm lý cần bác sĩ giúp đỡ.

    Mình lúc đầu nghĩ mình tự ti bình thường thôi nhưng đúng là cái sợ của mình nó còn tệ đến mức mà sợ cả trong bữa ăn gia đình. Làm gì có ai như thế, phải khổ sở như thế! Thế là khác thường và mình đã hỏi bác sĩ tâm lý trên trường rằng mình thấy không có ai sợ kiểu như mình cả. Và bác sĩ ấy nói rằng có nhiều người như em, nhưng họ bề ngoài ko thể hiện ra, mà bên trong họ rất là sợ.

    Mình đang cố gắng vượt qua khó khăn của bản thân. Hi vọng nếu khỏi mình có thể giúp đỡ được nhiều người khác! Mình nghĩ tâm sự trên đây chỉ dành cho những bạn bình thường thôi. Còn nếu có vấn đề thực sự thì cần đến bác sĩ, đừng để nó kéo dài ảnh hưởng đến cuộc sống. Đừng xem thường nó.

    Mình thấy xã hội Việt Nam hay cả xã hội châu Á, thường sợ nó đến vấn đề "ai đó có vấn đề về Thần Kinh", mình cũng thế (mình đã đọc một bài báo về điều này:http://www.machsong.org/modules.php?...ticle&sid=1057). Thực sự thì mình cũng đã đến bệnh viện tâm thần ở Việt Nam (nhưng mình thấy thái độ phục vụ bệnh nhân không được tốt). Nếu bạn thực sự ko có bệnh thì mình mừng. Còn nếu có bạn nên đến bv Việt Pháp (mình đã làm ở đó, chỗ đó phục vụ nhất cái miền Bắc luôn tuy hơi đắt)

    Hi vọng nó sẽ giúp được bạn :)

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Mình đi bác sĩ rồi. Họ bảo bị social anxiety. Tức là sợ giao tiếp xã hội thôi mà bệnh này thì nếu mà đúng ra thì cũng là do một nguyên nhân nào đó khiến mình tự ti.

    Cách họ bảo mình chữa là xem lại những suy nghĩ sai lầm để mình không bị tự ti nữa.

    Hôm đó tâm sự với họ, họ có nói là mình gt được, nhưng thực tế là mình gt kém mà. Chẳng có ai gtiếp đc mà lại ở nhà ngồi cả. Ha ha. Mình không thấy tư vấn thiết thực lắm. Hôm ấy mình cũng có hỏi họ xem là cái này có khỏi đc không và làm cách nào. Họ bảo cứ theo cách họ chỉ dẫn và sẽ thành công 90%. Ngoài ra, họ cũng giải thích tất cả những thứ mà từ trước đó khiến cho mình cảm thấy tự ti dần. Tức là họ tìm nguyên nhân gây nên sự tự ti cho mình. Và họ tìm ra nguyên nhân cho mình là mẹ mình hay chê và thực tế là mình cũng đã thất bại nhiều trong giao tiếp thường ngày. Họ kết luận là mình chỉ hơi tự ti còn giao tiếp thì bt (vì hôm đó mình tự nhận là mình gt bt nhưng giờ thì lại thấy ko ổn lắm).

    Mình sẽ còn đến gặp họ một lần nữa. Nói chung mình vẫn còn băn khoăn muốn hỏi thêm về khả năng giao tiếp của bản thân!

    Sắp tới mình sẽ về VN và đi học giao tiếp, có cả những người bạn hứa sẽ giúp đỡ mình. Nhiều người nói đó là kỹ năng thì có thể học được. Phải chờ ngày về trả thù
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------

    Bạn nào có nhu cầu thử vào đây nhé. Mình mới được gợi ý. He he

    http://dotchuoinon.com/2010/10/12/in...%B0%E1%BB%9Di/
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------

    Đây nữa nè

    http://dotchuoinon.com/2009/08/19/no...%E1%BA%BF-nao/

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Mình đã trở lại Việt Nam rồi.

    Hiện tại tình trạng sợ người,buồn chán hay sợ giao tiếp của mình đã đỡ hơn nhiều rồi.

    Mình đã đi khám tâm lý bên này và được tư vấn là Trầm Cảm và Hoang Tưởng. Trong lúc khám mình có nói là mình nhút nhát và có một số ý tưởng sợ vô lý (như các tình huống ngại khi giao tiếp, chẳng hạn như không biết phải nói gì khi gọi điện thoại, ngại chào hỏi vì không biết chào như thế nào, gặp người nhút nhát như mình thì cũng bị áp lực, vv).

    Mình được cấp 2 loại thuốc để chữa trầm cảm và hoang tưởng tuy nhiên lý do chính, theo mình nghĩ, khiến mình đỡ nhút nhát hơn là do mình đã có một khoảng thời gian là gần 2 tháng không làm gì và chỉ tập trung đi giao tiếp với bạn bè. Từ trước thì mình giao tiếp rất kém, nhưng giờ biết thêm được một chút ký năng giao tiếp nên mình đã đỡ hơn nhưng chưa hết hẳn.

    Mình bây giờ vẫn uống thuốc kết hợp với ra ngoài giao tiếp. Mình uống thuốc kèm nhưng thật ra mình không đến nỗi phải uống thuốc nhưng vì đã quyết định đi khám và bác sĩ có kết luận là như vậy rồi nên mình cứ uống thôi. Chuyện giao tiếp là phải ra ngàoi nói chuuyện chứ không thể ở nhà không mà mình có thể hết ngại được!

    Hiện giờ mình vẫn ngại khi đi giao tiếp bởi mình vẫn chưa tự tin với kinh nghiệm mà mình đang có. Vẫn còn những tình huống khiến mình không biết phải nói gì nên luống cuống lắm!
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------

    Các bạn vào đây mà tìm hiểu tiếp về Giao Tiếp này

    http://www.webtretho.com/forum/f111/...ao-tiep-38523/


    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Mình đã đi khám bác sĩ Việt Nam rồi. Nhưng mà mình có nói với họ triệu trứng của mình, thế là bác sĩ cho thuốc luôn chứ không hề chữa về tâm lý. Mình rõ ràng là có vấn đề về giao tiếp và mình ngại chủ yếu là về giao tiếp. Vậy mà rốt cục vẫn phải uống thuốc. Giờ mình vừa tự đi giao tiếp vừa uống thuốc kết hợp cũng khiến mình thấy khá hơn nhiều hồi trước rồi.

    Vấn đề cơ bản của mình cần giải quyết bây giờ là phải biết giao tiếp, biết xã giao thì mình sẽ không ngại nữa. Mình đang trau dồi kỹ năng này từng ngày!

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Từ hôm nay mình muốn nói là mình đã khỏi bệnh. Và nguyên nhân của nó cũng đơn giản. Có một hôm mình gọi điện cho bạn. Mình thấy mình có thể nói chuyện bình thường như thế thì tại sao mình lại cảm thấy ngại ngùng bên ngoài thế giới nhỉ?! Cuối cùng mình nghĩ là mình cứ ứng xử với bên ngoài xã hội như là việc mình nghe điện thoại thôi. Vậy bây giờ mình đã trở lại bình thưởng như bao người bình thường khác rồi! Mình vô cùng hạnh phúc như chưa từng hạnh phúc. Mình cũng không hề hoài nghi là sẽ có ngày mình trở lại tồi tệ như xưa nữa. Chắc sẽ mãi như thế này. THật tuyệt!
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Mấy hôm nằm trằn trọc suy nghĩ rồi ra ngoài nhiều mình mới rút ra một kết luận mới cho sự vượt qua của mình. Trong post trước của mình thì mình có nói là mình nghe điện thoại và có suy nghĩ rồi vượt qua được luôn không sợ nữa nhưng THỰC TẾ LÀ: "MÌNH ĐÃ TÍCH LŨY KINH NGHIỆM SỐNG ĐỦ ĐỂ RA NGOÀI". Trước đây mình giao tiếp kém, không thèm để ý cách người ta giao tiếp với nhau trong từng tình huống như thế nào mà chỉ nghĩ mình rất khéo, ai cũng giao tiếp được và không cần phải học mà vẫn giao tiếp khéo được. Mình hoàn toàn sai lầm và đi theo lối mòn đó. CHính vì nguyên nhân này khi mình đi du học, nấu ăn kém, không biết cách giao tiếp rồi nhiều thứ nó đổ dồn vào một cục. Cuối cùng kết quả dẫn đến cái Tiêu đề của Thread này đây.

    Cho tới nay thì mình đã không còn sợ nữa tuy nhiên đôi khi vẫn còn thiếu kinh nghiệm nên có nhiều khi cảm giác ngại ngùng và lóng ngóng không biết làm gì nói gì. Nhưng mình đã đỡ hơn hẳn và có thể ra ngoài giao tiếp ổn định được rồi.

    Mình vẫn đang trong quá trình tự mình khám phá bản thân bởi nhiều lúc làm gì có ai bên cạnh để chỉ ra cho mình đâu!

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Bạn dù bị có vấn đề gì về tâm lý thì cũng nên đi khám vì bác sĩ là người có kinh nghiệm. Có thể họ sẽ chỉ cho mình cách vượt qua thời gian khó khăn hoặc sẽ cho mình uống thuốc. Mình hiện tại đang uống thuốc của bác sĩ Thiêm - nguyên trưởng khoa Tâm Thần học Đại Học Y Hà Nội.

    Trước đó mình có đi khám ở BV Bạch Mai rồi bệnh viện Việt Pháp. Đi BV Bạch Mai thì chán vì cung cách phục vụ ko chấp nhận được nên mình bỏ còn bv Việt Pháp thì cho mình uống thuốc buồn ngủ quá nên mình đang theo bs Thiêm hiện nay!

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    hihi cám ơn bạn OCD cấp 3 đã hỏi thăm. Giờ mình ổn hơn nhiều rồi. Nhưng mà giờ đang chữa chứng social anxiety disorder (nó gọi là chứng sợ xã hội). Mình có cảm giác lúc nào gần ai là cũng sợ người ta nhìn mới chết, dù chẳng có gì cả. Mình mới uống thuốc đc gần tháng. Bệnh này ở VN thì người ta nói phải điều trị lâu dài, còn wikipedia tiếng Anh thì ko tìm thấy nói đến nó. Chắc tương lai sẽ tìm ra cách thôi. Hi vọng mình sẽ khỏi sớm để còn tiếp tục việc học hành.
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Bạn nói đúng tuy nhiên thì ai đâu cũng có phải cái gì cũng biết đâu. CHo nên nhiều khi đối mặt với những cái mới thường mình chẳng biết phải phản ứng ra sao và lại tự ti. Cuộc đời con người mình là cả một chuỗi khám phá bản thân mà mình vẫn đang phải nỗ lực để tìm ra!
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Có lẽ bạn chưa gặp được tri kỷ thôi. Lúc trước mình cũng sợ khoảng lặng nhưng giờ nói chuyện quen rồi nên cái đó mình đã quên luôn.

    Tuy nhiên thì đây cũng là một chứng bệnh của social anxiety disorder mà mình đã và đang phải đối mặt

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Chuyện thuyết trình trước đám đông mà sợ là chuyện bình thường. Bạn cứ tập trước ở nhà cho thuần thục thì khi lên đỡ bị quên mất. Mình đã thuyết trình quen rồi nên mình hiểu chuyện thuyết trình muốn hay thì cứ tập nhiều lần rồi sẽ quen và kiểm soát được ngôn ngữ ngay ấy mà!
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Bạn đừng lo nhé
    Hiện nay mình đã bình thường trở lại rồi. Thật ra chứng bệnh này cũng không thật rõ ràng với mình và nếu muốn biết mình có bị bệnh hay không thì không thể tự phỏng đoán được mà phải đi khám cụ thể.

    Mình có uống thuốc của bác sĩ Thiêm rồi và hiện nay đã trở lại bình thường. Mình vẫn không hoàn toàn tin 100% là mình bị chứng sợ xã hội. Mình nghĩ bản thân cũng ít đi ra ngoài, toàn ở nhà, bị kìm kẹp bởi cha mẹ và cả do môi trường học tập toàn là nữ của mình nữa.

    Bạn cứ quên nó đi xem thế nào. Mình đã thử quên không suy nghĩ thêm về sự sợ hãi của bản thân nữa mà chịu khó đi chơi bời, làm việc, thích cực gặp gỡ bạn bè. Dần dần mình đã đỡ hẳn rồi. Giờ có thể sống thoải mái vô tư rồi!

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Mình rất cám ơn bạn amici.

    Thật ra mình không muốn nghĩ đến chuyện này nhưng trong đầu lúc nào cứ đi nói chuyện, nếu mình không đùa được hoặc mình nói ít, là y như rằng về nhà mình sẽ nghĩ đến vấn đề này. Ngoài chuyện này mình còn hay bị ngại chẳng vì lý do gì. Mình không thể giải thích được cho những chuyện như thế và cũng không thể nào thoát ra được những suy nghĩ như vậy.

    Nhiều lúc mình đi qua đi lại giữa hai luồng ý kiến, một là chẳng bị sao hai là có bệnh. Nhưng mình nghiêng về phần có bệnh nhiều hơn vì bản thân mình nghĩ bản thân là người học đại học ra hẳn hoi chẳng lẽ lại không như một con người bình thường, chính vì lý do đó mình mới có suy nghĩ mình nghiêng về phần bệnh hơn...


    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Nhiều lúc thấy mình ăn nói không bằng người khác cũng buồn lắm chứ vì cuộc sống sinh ra cái chuyện ăn nói rất chi là cần thiết nhưng biết làm sao, sống thì vẫn phải sống, mình có gì thì mình dùng đó, có những khi buồn lại tìm đến những người bạn và những câu chuyện cười. Được động viên lại cố gắng bước tiếp. Cuộc đời còn nhiều thứ lắm...
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Hôm nọ lại đi khám bác Thiêm thấy nhiều người giống mình quá. Có bạn dạng tương tự như mình nhảy từ tầng 2 xuống vỡ xương chậu, nứt xương gót chân, tội nghiệp quá
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Mình muốn chia sẻ tình hình hiện nay của bản thân là khá ổn. Không thấy chán nản nữa, đã đỡ sợ giao tiếp được khoảng 80%, chấp nhận là con người trầm tính, học hành thì thoải mái.

    Bây giờ mình sắp sửa đi học tạm ở VN. THáng 3 tới là mình sẽ có dự định sang lại bên Úc. Nếu khỏi bệnh mình sẽ sang, còn nếu chưa hoàn toàn khỏi mình sẽ ở lại VN điều trị khi nào cảm thấy tự tin để sống một cuộc đời mới.

    Mình thấy đã có vài ba bạn đọc topic của mình và đã liên lạc với mình để hỏi về kinh nghiệm. Mình đã đi khám và gặp nhiều trường hợp còn kinh khủng hơn mình nhiều. Cho nên nếu các bạn có nhu cầu thì add nick mình vào. Mình sẵn sàng chia sẻ và cung cấp thông tin chữa bệnh cho các bạn. Mình cũng đã trải qua những cảm giác thất vọng nên mình hiểu tâm trạng của những người có hoàn cảnh giống mình...

    Bây giờ mình sống thoải mái lắm. Cám ơn những ai đã quan tâm đến mình và muốn chia sẻ cùng những người khác...


    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Có lẽ mình đã sẵn sàng để quay lại đất Úc, chờ đến tháng 3, mọi thứ sao thay đổi nhiều quá...
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Tất cả các bạn yên tâm. Cái gì cũng có cách giải quyết. Đừng bao giờ tuyệt vọng vì luôn có những người tốt muốn giúp bạn xung quanh. Đừng làm những điều dại dột nhé. Tôi sẽ giúp các bạn nhiều nhất có thể!
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Mình được chuẩn đoán bệnh social phobia tức là sợ xã hội một cách vô cớ, tức là hay sợ hãi những điều mình không đáng nên sợ. Mình không điều trị tâm lý vì mình được chuẩn đoán bệnh này và chỉ có thuốc mới chữa khỏi được. Nếu bạn muốn chữa để khỏi gần như hết thì bạn phải đi khám và nhận kết luận của bác sĩ.

    Mình cũng có những triệu chứng giống bạn nhưng bây giờ mình khỏi 99% rồi. Nếu bạn cảm thấy mình không sống được như những con người bình thường thì tốt nhất bạn nên đi khám chữa bệnh

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Nhiều người muốn hỏi xem tình hình của mình thế nào mình xin nói bây giờ mình đi học bình thường hòa nhập được với cuộc sống như một người bình thường rồi. Chăc mình sẽ dừng thuốc trong vòng 2 -3 tháng nữa thôi vì bây giờ mình cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------

    Ngoài ra cũng đã có nhiều bạn đã liên hệ với mình và hỏi han về cách mình đã vượt qua. Mình xin nói rằng có không ít bạn nhầm tưởng về tình trạng của bản thân. Có một bạn đã đến gặp bác sĩ Thiêm và được bác sĩ nói rằng không vấn đề gì.

    Nếu nói ra mình có phụ thuộc vào thuốc không thì mình nói là không! Mình đã phải quay về trước và mất một năm để lấy lại cân bằng. Trước đó mình cũng không phải là một con người hay đi ra ngoài xã hội, tức là ít giao lưu với cuộc sống, bạn bè, gia đình, chỉ chăm chăm sách vở chơi điện tử. Trong vòng một năm mình đã bắt đầu thực sự đi ra cuộc sống. Tức là mình đã thực sự đi giao lưu với bạn bè tốt, cũng có cả những người xấu. Rồi dần dần các kỹ năng sống mình tự hoàn thiện. Cho tới bây giờ mình khẳng định mình không có vấn đề gì cả.

    Trước khi các bạn định hỏi mình thì tự vấn bản thân trước đã. Xem mình có phải thực sự ít ra ngoài giao lưu với xã hội không? Mình đã mất một năm lo lắng bồn chồn chán nản, lo sợ hoang mang không biết rồi sẽ như thế nào. Nhưng cuối cùng mình đã phải ngạc nhiên với bản thân vì những gì đã làm được.

    Còn nếu các bạn vẫn tin mình bị bệnh thì mình sẽ giúp...


    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Bạn như vậy thì không làm sao cả. Chẳng qua bạn ít kinh nghiệm sống thôi. Cho mình hỏi bạn sinh năm bao nhiêu học ở đâu và con trai hay con gái? Trường hợp của bạn chỉ cần 1 năm đi ra ngoài cuộc sống là sẽ hết những cảm giác bạn vừa kể thôi. Mình đã nói chuyện với nhiều bạn cũng giống với trường hợp của bạn, nói chung là không có vấn đề gì cả và mình khuyên các bạn ấy là không suy nghĩ nhiều về điều này nữa vì bạn sẽ có thể chán nản đến một năm như mình nhưng sau đó tất cả rồi sẽ hết khi kinh nghiệm sống của bạn nhiều lên.

    Tuy nhiên thì bạn cho mình hỏi là khi bạn lo sợ như thế bạn có bị trống ngực khó thở ko? Nếu có thì phải uống thuốc!

    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Tình trạng của bạn không có gì là lạ đối với những người thiếu kinh nghiệm sống. Mình đã trải qua nên mình rất hiểu bạn nghĩ gì. Bạn sẽ vẫn nghĩ rằng bản thân kém cỏi cho đến khi nào bạn đủ tự tin ra cuộc sống, thời gian đó đối với mình là một năm.

    Nguyên nhân của việc này thì mình cũng không rõ. Nhưng ở ngoài đời, có người rất tự tin có người hơi điềm tĩnh, và họ cảm thấy hơi bị rụt rè khi phải đối diện với tình huống khó xử. Chuyện đấy là chuyện rất bình thường. Nhưng những người rất tự tin chưa chắc đã có được những tố chất mà những người điềm tĩnh có được.

    Mình khẳng định là việc giao tiếp thường ngày rất đơn giản. Không có vấn đề gì cả. Bạn bây giờ chỉ hơi thiếu kinh nghiệm sống một chút. Để bù đắp cho thiếu sót ấy bạn phải mất một thời gian mới thích nghi được.

    Cách giải quyết mình muốn khuyên bạn như thế này: bạn không nên sống một mình, cứ đi chơi bình thường với những người BẠN TỐT THỰC SỰ, nếu cảm thấy khó chịu hoặc áp lực thì phải bỏ ngay, không chơi nữa và không nghĩ quá nhiều (tuy nhiên bạn vẫn có thể nghĩ tiêu cực vì mình chắc chắn rằng bạn sẽ không thể hết ngay những ý nghĩ này được).

    Nói ngắn gọn bây giờ là:đối với tình trạng của bạn không có gì phải lo, cứ sống bình thường, nếu cảm thấy kém cỏi, nhút nhát, chán nản thì cứ kệ nó vì bạn bây giờ đã nhìn thấy đích đến cuối cùng rồi sẽ thành công. Vậy bây giờ hãy sống bình thường đi và hãy bắt đầu nghĩ đến những kế hoạch khác. Còn rất nhiều công việc phía trước đang chờ đón bạn...


    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Mọi người hãy chia sẻ tình hình của mình để giúp đỡ những bạn khác nhé. Mình rất mong mọi người đều khỏi bệnh sớm. Nếu có vấn đề gì thì liên lạc với mình!!!


    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Có bạn nói là bác Thiêm dạo này không nghe điện thoại và thường từ chối khám. Nếu bạn nào muốn đến khám trực tiếp thì hỏi mình mình cho địa chỉ nhé!


    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Mình đã sang Úc học lại được khoảng hơn 1 tuần rồi. Vậy là chặng đường chiến đấu đã coi như là tạm hoàn tất!


    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Các bạn nào có bệnh hay nghi mình có bệnh thì cứ bình tĩnh tìm cách tháo gỡ. Bệnh kiểu này trước sau rồi sẽ cũng có cách giải quyết tốt nhất và nó cần thời gian.


    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Một điều nữa mình muốn nhắn nhủ những người nghi có bệnh hoặc có bệnh KHÔNG NGHĨ QUÁ NHIỀU VỀ SỰ SỢ HÃI CỦA MÌNH bởi vì trong trường hợp của mình, nếu nghĩ về nó nhiều quá, mình sẽ bị ám ảnh bởi điều đó và sẽ càng lún sâu vào suy nghĩ đấy. Bạn có thể sợ hãi, nhưng bạn cứ kệ nó, có thể nó không bình thường, nhưng khi bạn không nghĩ về nó, bạn sẽ có thêm thời gian dành cho việc suy nghĩ về những thứ khác, làm những thứ khác, do đó bạn sẽ có nhiều khả năng dần quên đi những sự sợ hãi. Đó là trường hợp của mình. Chốt lại là: KHÔNG NGHĨ VỀ NÓ!

  3. ntt1211

    ntt1211 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2014
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    có thể cho mình xin địa chỉ của bác sĩ thiêm được không?

Chia sẻ trang này