1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tình hình chiến sự lybia ( Phần 3 ) Ngày 06/05/2011 tiếp tục

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi namvuong, 06/05/2011.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. datvn

    datvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    2.981
    Đã được thích:
    1
    Cứ đà này thì bác Gà kiểu gì cũng thua thôi
  2. hitqualieu

    hitqualieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/04/2011
    Bài viết:
    326
    Đã được thích:
    0
    Video: cuộc không kích vào Tàu chiến Libya
    http://www.youtube.com/watch?v=dvZ722NA-oI&feature=player_embedded

    Nhìn Nato tấn công mà sợ, ko biết tàu khựa nhìn thấy sẽ như thế nào, Trung quốc có hơn 100 tàu chiến, nato nó thịt một lúc thì hết sạch. tàu chiến của Khựa chỉ bắt nạt được mấy tàu cá của dân đánh cá thôi=))=))=))
  3. John_Rambo

    John_Rambo Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/03/2011
    Bài viết:
    783
    Đã được thích:
    1
    Mùa Xuân Arab đang phôi phai

    "Mùa Xuân Arab", cụm từ nhanh chóng chiếm được sự lạc quan vì được kỳ vọng kỷ nguyên mới của tự do và hy vọng đã bắt đầu.


    [​IMG]
    Ông Salman Shaikh, Giám đốc Trung tâm Brookings Doha (Qatar).​
    Đầu năm nay khi một loạt các cuộc nổi dậy của dân chúng nổ ra ở nhiều nước tại Trung Đông, các làn sóng nhiệt tình dân chủ ở phương Tây gọi đó là Mùa Xuân Arab. Nhưng xuân qua hạ đến, diễn biến trong khu vực trở nên tối tăm và nham hiểm hơn còn những triển vọng về một tương lai tươi sáng cho khu vực có vẻ không còn được bảo đảm.

    Việc nhanh chóng phế truất tổng thống ở các nước như Tunisi và Ai Cập và thay thế chế độ vội vàng, diễn ra sau những tuần lễ đẫm máu và tàn bạo trong khắp thế giới Arab nhấn mạnh một điều: Quyền lực vẫn được theo đuổi sau nhiều thập kỷ độc tài.

    Ông Salman Shaikh, Giám đốc Trung tâm Brookings Doha ở Qatar nhận xét: “Chúng ta đang đến một ngã ba đường, một ngả dẫn đến thay đổi và cải cách; Một ngả dẫn đến sự cố bám giữ quyền lực và đàn áp” và "đó sẽ là một con đường dài và đẫm máu, và có thể kéo dài một vài năm".

    Đất nước Bahrain là điểm rẽ đầu tiên đến một kết cục khác, sau khi kiên quyết đàn áp các cuộc nổi dậy của dân chúng với sự trợ giúp của quân đội Arab Saudi, các nhóm nhân quyền giờ đây nói rằng chính quyền ở đó đang dấn vào một cuộc truy sát mang tính hệ thống đối với hầu hết nhóm người Shiite đa số đã tham gia các cuộc biểu tình hồi đầu năm nay. (>> xem thêm)

    Tại Syria, chính phủ của Tổng thống Bashar al-Assad đang theo đuổi một nỗ lực không ăn năn nhằm dập tắt phong trào ủng hộ dân chủ, bằng cách sử dụng xe tăng và pháo binh nã đạn vào các khu dân cư đã tham gia các cuộc biểu tình, giam giữ hàng ngàn thanh niên của toàn bộ cộng đồng này.

    Các nhà chức trách ở khu vực đang muốn đánh giá xem liệu những cuộc đàn áp bất thường trong tuần qua cuối cùng có thành công trong việc dẹp bỏ các cuộc nổi dậy hay không.

    Tại Lybia, một cuộc chiến tranh toàn diện với các máy bay quân sự của NATO đang đi đầu đang tàn phá đất nước này. Tại Ai Cập, cuộc đụng độ chết người sắc tộc giữa các Kitô hữu và người Hồi giáo ở Cairo đã xảy ra như là một lời nhắc nhở nghiêm túc rằng: Khi chính phủ độc tài đã bị loại bỏ, các lực lượng tiêu cực cũng như tích cực có thể được giải phóng. Ngay cả tại đất nước Tunisia, “cánh chim én của mùa xuân Arab”, cuộc bầu cử được hứa hẹn vào tháng 7/2011 vẫn không chắc chắn sẽ được tổ chức và các cuộc biểu tình trên đường phố vẫn tiếp tục khi nỗi thất vọng của dân chúng dâng cao vì sự thay đổi diễn ra quá chậm chạp.

    Tuy nhiên, nhìn chung, tình hình Trung Đông đã có những thay đổi cơ bản. Một nhà phân tích chính trị người Jorrdani nhận xét: “Tình hình không thể trở lại như trước. Chúng ta đã chứng kiến sự dịch chuyển cơ bản. Người dân đã được biết đến tự do”.

    Khi Tổng thống Obama công bố một chính sách quan trọng về Trung Đông, có lẽ để đánh dấu việc tiêu diệt bin Laden, nhiều người trong khu vực Trung Đông hy vọng nghe thấy sự lên án mạnh mẽ việc sử dụng vũ lực chống lại người biểu tình.

    Ngoại trưởng Hillary Clinton, dù không đòi Tổng thống Assad từ bỏ quyền lực đã gợi ý, Mỹ đang cân nhắc một phản ứng mạnh mẽ hơn đối vơi Syria, sau hàng tuần chỉ đưa ra lời lên án miệng. Phát biểu trong chuyến thăm Greenland bà nói: “Chúng tôi sẽ buộc Chính phủ Syria phải nhận trách nhiệm… Tương lai của Syria chỉ được đảm bảo bới một chính phủ thể hiện được ý chí của tất cả người dân và bảo vệ an sinh của họ”.

    Nhưng bất kể Mỹ tiến hành biện pháp gì thì làn gió đảo chiều của 3 tháng qua cho thấy Trung Đông nhất định sẽ rơi vào bất ổn định trong một khoảng thời gian kéo dài, và không ai có thể nói trước được kết quả cuối cùng.

    Các chế độ đang cố gắng xa lánh các cuộc nổi dậy của dân chúng và cảnh báo việc thay đổi chế độ sẽ dẫn đến việc mở đường cho chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan. Nhưng một số nhà phân tích cảnh báo rằng cực đoan hóa cũng có thể là kết quả nếu chính quyền thành công trong việc đàn áp các cuộc biểu tình hòa bình và tự phát đòi dân chủ

    Với những lời hò reo “hòa bình, hòa bình” tại tất cả các cuộc biểu tình, các nhà hoạt động ở Syria kiên quyết bảo đảm rằng đất nước họ không đi theo con đường của Lybia dẫn tới xung đột vũ trang và can thiệp quốc tế. Syria nằm giữa những nước láng giềng nguy hiểm, bị kẹp giữa Iraq và Lebanon, nơi mà không thiếu vũ khí.

    Ở Bahrain cũng vậy, mức độ đàn áp của chế độ quân chủ Sunni đang tăng, bao gồm việc san bằng các nhà thờ Hồi giáo Shiite và đánh đập, giam giữ các nữ sinh tham gia biểu tình. Các nhà phân tích nói rằng người Shiite về lâu dài có thể bị đẩy tới các hệ tư tưởng cực đoan hơn, giống như láng giềng Iran.

    Trong khi đó, Mỹ và các nước NATO chưa nghĩ được sâu và xa hơn về việc họ sẽ làm khi chế độ Gaddafi sụp đổ và quyền hạn 60 ngày làm chiến tranh theo luật định cho Tổng thống Mỹ sắp hết, dư luận thế giới có thể chứng kiến một tình hình hỗn độn ở Trung Đông: Thay đổi cách mạng lại là sự hỗn độn, khó tiên đoán, đi cùng bạo lực và thay đổi cũng đem lại các cơ hội cho cái điều ác, sự đẫm máu.

    Những nguy cơ này hiện hữu nhiều nhất và điển hình tại Lybia, đất nước có nhiều bộ lạc và thiếu cơ sở chính trị vững chắc là mảnh đất mầu mỡ cho những cuộc thỏa thuận ngầm giữa quân nổi dậy và phần tử thân chính phủ nếu bế tắc kéo dài.

    Tình hình khu vực Trung Đông từ lúc khai xuân không mấy khả quan. Phải chăng những “mầm nụ của mùa xuân” trong thế giới Arab đã bắt đầu héo tàn khi mùa hạ đến?



    Chà chắc phải lật lại lịch sử 1 tí cả nhà nhẩy :D


    Mùa xuân Praha >:D[1] Sau khi Nikita Khrushchev lên cầm quyền, Novotný tuyên bố đã hoàn thành chủ nghĩa xã hội, và hiến pháp mới,[2] theo đó, đổi tên nước thành Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Tiệp Khắc. Tuy nhiên, tốc độ thay đổi còn chậm chạp; việc hồi phục cho các nạn nhân thời Stalin, như những người bị kết án trong những vụ xét xử Slánský, có thể đã được xem xét ngay từ năm 1963, nhưng mãi đến năm 1967 mới diễn ra.[3] Khi chế độ nới lỏng các quy định, Hội nhà văn Tiệp Khắc bắt đầu thận trọng lên tiếng về sự bất bình, và trên tờ tạp chí của hội, Literární noviny, các thành viên cho rằng văn học phải độc lập với học thuyết của Đảng.[4]
    Tháng 6 năm 1967, một phái nhỏ trong Hội nhà văn Séc có thiện cảm với những người xã hội chủ nghĩa cấp tiến, đặc biệt là Ludvík Vaculík, Milan Kundera, Jan Procházka, Antonín Jaroslav Liehm, Pavel KohoutIvan Klíma.[4] Vài tháng sau, tại một cuộc họp của đảng, một quyết định cần phải có biện pháp hành chính chống lại các tác gia công khai thể hiện ủng hộ sự cải cách được đưa ra. Bởi chỉ có một phần nhỏ của hội ủng hộ điều này, các thành viên còn lại được tin cậy để kỷ luật những người đồng nghiệp của họ.[4] Quyền kiểm soát với Literární noviny và nhiều nhà xuất bản khác được chuyển cho bộ văn hoá,[4] và thậm chí các thành viên của đảng sau này là những nhà cải cách chính—gồm cả Dubček—tán thành các động thái đó.[4]
    Đầu thập niên 1960, Tiệp Khắc, khi ấy có tên chính thức là Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Tiệp Khắc (ČSSR), trải qua một cuộc suy giảm kinh tế.[5] Mô hình công nghiệp hoá của Liên xô bị áp dụng một cách kém cỏi vào Tiệp Khắc. Tiệp Khắc đã khá công nghiệp hoá từ trước Thế chiến II và mô hình Liên xô chủ yếu chỉ tính đến những nền kinh tế kém phát triển. Nỗ lực của Novotný nhằm tái cơ cấu nền kinh tế, Mô hình Kinh tế mới năm 1965, cũng thúc đẩy nhu cầu cải cách chính trị.[6]
    Tới năm 1967, chủ tịch Antonín Novotný mất sự ủng họ. Thư ký thứ nhất của Đảng cộng sản Slovakia, Alexander Dubček, và nhà kinh tế Ota Šik lên tiếng phản đối ông tại Uỷ ban Trung ương, và Dubček đã mời thủ tướng Liên xô Leonid Brezhnev tới Praha vào tháng 12 năm ấy.[7] Brezhnev ngạc nhiên trước mức độ sự phản đối chống lại Novotný và ủng hộ việc loại bỏ ông khỏi chức lãnh đạo Tiệp Khắc. Nhờ thế Dubček lên thay Novotný trở thành Thư ký thứ nhất ngày 5 tháng 1 năm 1968.[8] Ngày 22 tháng 3 năm 1968, Novotný từ chức chủ tịch và bị thay thế bởi Ludvík Svoboda, người sau này cho phép cuộc cải cách diễn ra.[9]


    Tự do hoá và cải cách

    Công chúng Tiệp Khắc không hề biết gì về cuộc đấu tranh chính trị, và những dấu hiệu đầu tiên của sự thay đổi khá ít. Khi thành viên đoàn chủ tịch Đảng Cộng sản Tiệp Khắc (KSČ) Josef Smrkovský được phỏng vấn trong một bài báo của Rudé Právo, với tiêu đề "Điều gì phía trước", ông đã nhấn mạnh rằng việc chỉ định Dubček trong cuộc họp toàn thể vào tháng 1 sẽ nâng cao hơn nữa các mục tiêu của chủ nghĩa xã hội và duy trì vai trò của tầng lớp công nhân trong Đảng Cộng sản.[10]
    Nhân kỷ niệm lần thứ 20 của "Tháng 2 thắng lợi", Dubček đã có một bài diễn văn giải thích sự cần thiết phải thay đổi sau thắng lợi của chủ nghĩa xã hội. Ông nhấn mạnh nhu cầu "tăng cường vai trò lãnh đạo của đảng một cách hiệu quả hơn nữa"[11] và thừa nhận rằng, dù có những hối thúc của Klement Gottwald nhằm có quan hệ tốt hơn với xã hội, Đảng quá thường xuyên can thiệp sâu vào các vấn đề nhỏ. Dubček tuyên bố sứ mệnh của đảng là "xây dựng một xã hội xã hội chủ nghĩa tiên tiếp trên những nền tảng kinh tế lành mạnh ... một chủ nghĩa xã hội tương thích với các truyền thống dân chủ lịch sử của Tiệp Khắc, tương ứng với kinh nghiệm của các đảng cộng sản khác ..."[11]
    Tháng 4, Dubček đưa ra một "Chương trình hành động" tự do hoá, gồm tăng tự do cho báo chí, tự do ngôn luận và tự do di chuyển, với sự nhấn mạnh kinh tế trên hàng hoá tiêu dùng và khả năng một chính phủ đa đảng. Chương trình dựa trên quan điểm rằng "Chủ nghĩa xã hội không thể chỉ có nghĩa là giải phóng người lao động khỏi sự thống trị của tầng lớp bóc lột, mà phải tính xa hơn nữa tới một cuộc sống đầy đủ hơn cho cá nhân hơn bất kỳ tại một chế độ dân chủ tư sản nào."[12] The program would limit the power of the secret police[13] và dự định liên bang hoá ČSSR thành hai nước cộng hoà có vị thế như nhau.[14] Chương trình cũng có đề cập tới chính sách đối ngoại, gồm cả việc duy trì mối quan hệ tốt với các nước phương Tây và hợp tác với Liên xô và các quốc gia cộng sản khác.[15] Chương trình đề cập tới một khả năng về một quá trình chuyển tiếp mười năm sang các cuộc bầu cử dân chủ và một hình thức chủ nghĩa xã hội dân chủ mới có thể thay thế hình thức hiện tại.[16]
    Tuy nhiên, những người soạn thảo Chương trình, đã thận trọng không chỉ trích các hành động của chế độ cộng sản thời hậu chiến, chỉ chỉ ra các chính schs mà họ cho là đã lỗi thời và không còn tác dụng.[17] Ví dụ, tình hình ngay sau chiến tranh cần "các biện pháp hành chính tập trung và mệnh lệnh"[17] để chống lại "các tàn tích của giới tư sản."[17] Bởi "các tầng lớp đối kháng"[17] đwocj cho là đã bị đánh bại với sự thành công của chủ nghĩa xã hội, những biện pháp đó không còn cần thiết nữa. Cải cách là cần thiết, Chương trình viết, để nền kinh tế Tiệp Khắc gia nhập "cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật trên thế giới"[17] chứ không phải dựa vào nền công nghiệp nặng, nhân lực, và vật liệu thô như thời Stalin.[17] Hơn nữa, bởi cuộc xung đột trong nội bộ giai cấp đã không còn nữa, những người công nhân hiện đã có thể hoàn toàn được tưởng thưởng cho chất lượng công việc và khả năng của mình mà không hề trái ngược với Chủ nghĩa Mác-Lenin. Chương trình cho rằng đó là thời điểm cần thiết để việc đảm nhận vị trí quan trọng phải được thực hiện bởi "các chuyên gia có khả năng, được giáo dục xã hội chủ nghĩa" nhằm cạnh tranh với chủ nghĩa tư bản.[17]
    Dù Chương trình hành động cho rằng cải cách phải được tiến hành dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Tiệp Khắc, áp lực của dân chúng lên cao đòi thực hiện cải cách ngay lập tức.[18] Các thành viên cấp tiến trở nên to mồm hơn: những cuộc bút chiến chống Liên xô xuất hiện trên báo chí (sau khi chính thức bãi bỏ kiểm duyệt ngày 26 tháng 6 năm 1968),[16] Những người Dân chủ Xã hội bắt đầu thành lập một đảng riêng biệt, và những câu lạc bộ chính trị mới phi đảng phái được lập ra. Những người thân Liên Xô trong đảng hối thúc các biện pháp trấn áp, nhưng Dubček không có hành động thái quá và tái nhấn mạnh sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản.[19] Tại cuộc họp của Đoàn chủ tịch Đảng Cộng sản Tiệp Khắc vào tháng 4, Dubček thông báo một chương trình chính trị "chủ nghĩa xã hội với khuôn mặt người".[20] Tháng 5, ông thông báo rằng Đại hội Đảng lần thứ 14 sẽ được nhóm họp một phiên sớm vào ngày 9 tháng 9. Đại hội sẽ đưa Chương trình hành động vào trong các nghị quyết của đảng, phác thảo một luận liên bang, và bầu ra một Uỷ ban Trung ương mới.[21]
    Các cuộc cải cách của Dubček đảm bảo quyền tự do của báo chí, và những lời bình luận chính trị lần đầu tiên được cho phép xuất hiện trên truyền thông chính thống.[22] Ở thời điểm phong trào Mùa xuân Praha, xuất khẩu của Tiệp Khắc đang suy giảm tính cạnh tranh, và những biện pháp cải cách của Dubček nhằm giải quyết vấn đề này bằng cách pha trộn kinh tế kế hoạch với kinh tế thị trường. Bên trong đảng, có những ý kiến về việc Kế hoạch phải diễn ra như thế nào; một số nhà kinh tế muốn có một nền kinh tế hỗn hợp mạnh hơn nữa trong khi những người khác muốn nền kinh tế tiếp tục hầu hết là chủ nghĩa xã hội. Dubček tiếp tục nhấn mạnh tầm quan trọng của cải cách kinh tế, được tiến hành dưới sự lãnh đạo của Đảng.[23]
    Ngày 27 tháng 6 Ludvík Vaculík, một nhà báo và tác gia nổ tiếng, xuất bản một bản tuyên ngôn có tiêu đề Hai ngàn từ. Bản tuyên ngôn thể hiện sự lo ngại về các thành phần bảo thủ bên trong Đảng Cộng sản Tiệp Khắc và cái gọi là các lực lượng "nước ngoài". Vaculík kêu gọi người dân đưa ra sáng kiến trong cách áp dụng chương trình cải cách.[24] Dubček, Chủ tịch đảng, Mặt trận Quốc gia, và nội các bác bỏ bản tuyên ngôn này.[25]
    [sửa] Phản ứng của Liên xô

    [​IMG] [​IMG]
    Leonid Brezhnev


    Phản ứng ban đầu biên trong khối Cộng sản khá khác biệt. János Kádár, lãnh đạo Hungary nhiệt liệt ủng hộ việc chỉ định Dubček vào tháng 1, nhưng Leonid Brezhnev và những người khác ngày càng lo ngại về những cuộc cải cách của Dubček, mà họ sợ rằng có thể làm suy yếu vị thế của Khối Cộng sản trong thời Chiến tranh Lạnh.[26][27][28]
    Tại một cuộc họp ngày 23 tháng 3 tại Dresden, các lãnh đạo của nhóm "Warsaw Five" (Liên xô, Hungary, Ba Lan, BulgariaĐông Đức) đặt câu hỏi với phái đoàn của Tiệp Khắc về các cuộc cải cách, cho rằng bất kỳ cuộc trò chuyện nào về "dân chủ hoá" đều là một lời chỉ trích công khai với các chính sách khác.[29] Władysław Gomułka và Janos Kádár ít lo ngại hơn về các cuộc cải cách so với sự chỉ trích ngày càng tăng của truyền thông Tiệp Khắc, và lo lắng tình hình sẽ "giống như phần mở đầu của cuộc phản cách mạng Hungary".[29] Một số ngôn ngữ trong Chương trình hành động tháng 4 của Đảng Cộng sản Tiệp khắc đã được chọn ra để chứng minh rằng không có hành động phản cách mạng nào được sắp đặt, nhưng Kieran Williams cho rằng có lẽ Dubček ngạc nhiên, nhưng không bực bội về những đề xuất của Liên xô.[30]
    Giới lãnh đạo Liên xô tìm cách ngăn chặn hay hạn chế những thay đổi trong Tiệp Khắc thông qua một loạt các cuộc đàm phán. Liên bang Xô viết đồng ý các cuộc đàm phán song phương với Tiệp Khắc vào tháng 7 tại Čierna nad Tisou, gần biên giới Slovak-Liên xô. Tại cuộc gặp, Dubček đã bảo vệ chương trình của phái cải cách bên trong Đảng Cộng sản Tiệp Khắc trong khi hứa hẹn trung thành với Khối hiệp ước WarsawComecon.[15] Tuy nhiên, giới lãnh đạo Đảng Cộng sản Tiệp Khắc bị chia rẽ giữa những nhà cải cách nhiệt thành (Josef Smrkovský, Oldřich Černík, and František Kriegel) ủng hộ Dubček, và những người bảo thủ (Vasil Biľak, Drahomír Kolder, và Oldřich Švestka) có lập trường chống cải cách. Brezhnev quyết định thoả hiệp. Các đại biểu Đảng Cộng sản Tiệp Khắc tái xác nhận sự trung thành của họ với Khối hiệp ước Warsaw và hứa hẹn ngăn chặn các khuynh hướng "chống chủ nghĩa xã hội", ngăn cản sự hồi phục của Đảng Dân chủ Xã hội Tiệp Khắc, và kiểm soát báo chí một cách hiệu quả hơn. Những người Xô viết đồng ý rút quân (vẫn ở Tiệp Khắc sau cuộc tập luyện vào tháng 6) và cho phép Đại hội đảng ngày 9 tháng 9 diễn ra.[31]
    Ngày 3 tháng 8 các đại biểu từ Liên xô, Đông Đức, Ba Lan, Hungary, Bulgaria, và Tiệp Khắc họp tại Bratislava và ký Tuyên bố Bratislava. Tuyên bố tái khẳng định sự trung thành không thể lay chuyển với Chủ nghĩa Mác-Leninchủ nghĩa vô sản quốc tế và tuyên bố một cuộc chiến đấu không ngừng nghỉ chống lại tư tưởng "tư sản" và mọi thế lực "chống chủ nghĩa xã hội".[32] Liên xô thể hiện ý định can thiệp vào một quốc gia thuộc Khối hiệp ước Warsaw nếu một hệ thống "tư sản" —một hệ thống đa đảng gồm nhiều đảng chính trị đại diện cho các phe phái khác nhau của tầng lớp tư bản— được hình thành. Sau hội nghị Bratislava, quân đội Liên xô rời lãnh thổ Tiệp Khắc nhưng vẫn đóng dọc theo biên giới nước này.[33]
    [sửa] Cuộc tấn công của Khối Hiệp ước Warsaw

    Bài chi tiết: Khối Hiệp ước Warsaw tấn công Tiệp Khắc
    Khi những cuộc đàm phán đó không mang lại kết quả như mong đợi, những người Liên Xô bắt đầu xem xét một hành động quân sự. Chính sách của Liên xô trấn áp các chính phủ các quốc gia vệ tinh buộc họ phải gắn các lợi ích quốc gia với các lợi ích của "Khối Đông Âu" (thông qua hành động quân sự nếu cần thiết) bắt đầu được gọi là Học thuyết Brezhnev.[34] Đêm ngày 20-21 tháng 8 năm 1968, quân đội các nước thuộc khối Warsaw — Liên xô, Bulgaria, Ba LanHungary—xâm lược Tiệp Khắc.[35][36]
    Đêm hôm đó, 200,000 lính Khối hiệp ước Warsaw và 2,000 xe tăng tiến vào Tiệp Khắc.[37] Đầu tiên họ chiếm Sân bay quốc tế Ruzyně, nơi quân lính tiếp tục được không vận tới. Các lực lượng Tiệp Khắc bị cấm trại và bị bao vây cho tới khi mối đe doạ về một cuộc phản công đã bị loại bỏ. Tới sáng ngày 21 tháng 8 Tiệp Khắc đã bị chiếm đóng.[36]
    Tập tin:Praga1968MolotovCoctail.jpg Praha, 1968


    Cả RomaniaAlbania đều không tham gia vào cuộc tấn công, Albania rút khỏi Khối hiệp ước Warsaw năm 1962.[38] Trong cuộc tấn công của quân đội Khối Warsaw, 72 người Sécngười Slovak đã bị giết hại (19 trong số đó tại Slovakia), 266 người bị thương nặng và 436 người khác bị thương nhẹ.[39][40] Alexander Dubček kêu gọi người dân không kháng cự.[40] Tuy nhiên, có sự kháng cự lẻ tẻ trên các đường phố. Các biển hiệu tại các thị trấn có mũi tên chỉ hướng đến Moscow bị phá huỷ hay bị sơn đè lên.[41] Nhiều làng mạc đổi tên thành "Dubcek" hay "Svoboda"; không có các thiết bị dẫn đường, Quân đội Khối Hiệp ước thường bị lạc.[42]
    Dù trong đêm diễn ra cuộc tấn công, Đoàn chủ tịch Tiệp Khắc tuyên bố rằng quân đội Khối Warsaw đã vượt biên giới mà không thông báo cho chính phủ Tiệp Khắc, báo chí Liên Xô đã in một yêu cầu không có chữ ký, được cho là của đảng cộng sản Tiệp Khắc và các lãnh đạo nhà nước, về sự "hỗ trợ ngay lập tức, gồm hỗ trợ quân sự".[43] Tại Đại hội đảng lần thứ 14 của Đảng Cộng sản Tiệp Khắc (được tổ chức bí mật, ngay sau sự can thiệp), có sự nhấn mạnh rằng không thành viên nào của ban lãnh đạo yêu cầu sự can thiệp.[44] Những bằng chứng gần đây hơn cho thấy một số thành viên thân Liên Xô bên trong Đảng Cộng sản Tiệp Khắc (gồm Biľak, Švestka, Kolder, Indra, và Kapek) quả thực có gửi một yêu cầu can thiệp tới chính phủ Liên Xô.[45] Sau cuộc xâm lược là một làn sóng di cư, lớn chưa từng có, và cũng chấm dứt ngay sau đó. Ước tính 70,000 người đã bỏ đi ngay lập tức, và con số tổng cộng lên tới 300,000 người.[46]
    Người Liên Xô gắn cuộc tấn công với "Chủ nghĩa Brezhnev" cho rằng Liên bang Xô viết có quyền can thiệp bất cứ khi nào một quốc gia thuộc Khối Đông Âu có vẻ đang có hành động hướng tới chủ nghĩa tư bản.[47] Tuy nhiên, vẫn có một số điều chưa chắc chắn, về việc điều kiện nào, nếu có, đã xảy ra để khiến quân đội Khối Warsaw can thiệp. Những ngày dẫn tới cuộc tấn công thực sự là một giai đoạn yên tĩnh không có bất kỳ một sự kiện lớn nào diễn ra ở Tiệp Khắc.[21]
    [sửa] Phản ứng trước cuộc xâm lược

    Xem thêm: Các cuộc phản kháng năm 1968

    [​IMG] [​IMG]
    Chủ tịch Romania Nicolae Ceauşescu có một bài diễn văn chỉ trích cuộc xâm lược trước một đám đông tại Bucharest, ngày 21 tháng 8 năm 1968


    Tại Tiệp Khắc, sự phản đối của dân chúng với cuộc xâm lược được thể hiện bằng nhiều hành động phản kháng đồng thời và phi bạo lực. Ngày 19 tháng 1 năm 1969, sinh viên Jan Palach tự thiêu tại Quảng trường Wenceslas ở Praha để phản đối sự trấn áp quyền tự do ngôn luận mới được tái lập.[48] Sự phản đối của dân chúng khiến Liên bang Xô viết phải từ bỏ kế hoạch ban đầu loại bỏ vị Thư ký thứ nhất. Dubček, đã bị bắt giữ vào đêm ngày 20 tháng 8, bị đưa về Moscow cho các cuộc đàm phán. Tại đó, ông và nhiều nhà lãnh đạo khác đã ký, nhưng dưới áp lực tâm lý lớn từ các chính trị gia Liên xô, Nghị định thư Moscow và hai bên đồng ý rằng Dubček sẽ tiếp tục tại vị và một chương trình cải cách ôn hoà sẽ tiếp tục.
    [​IMG] [​IMG]
    Băng rôn phản đối bằng tiếng Nga viết "Vì tự do của các bạn và của chúng tôi"


    Vào ngày 25 tháng 8 năm 1968, các công dân Liên Xô không ủng hộ cuộc tiến công biểu tình trên Quảng trường Đỏ; tám người biểu tình có mang theo các băng rôn với các khẩu hiệu chống lại cuộc tấn công của Khối Hiệp ước. Những người biểu tình đã bị bắt giữ và sau này bị trừng phạt; cuộc biểu tình bị chụp mũ là "phản Cách mạng".[49]
    Một hiệu ứng được phát biểu nhiều hơn diễn ra tại nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Romania, nơi lãnh đạo nước này Nicolae Ceauşescu, đã là một người đối lập mạnh với các ảnh hưởng từ Liên xô và tự tuyên bố mình là một người ủng hộ Dubček, có một bài phát biểu công khai tại Bucharest trong ngày diễn ra cuộc xâm lược, lên án các chính sách của Liên xô với những lời lẽ mạnh mẽ.[38] Tại Phần Lan, một quốc gia nằm dưới một số ảnh hưởng chính trị của Liên xô, vụ xâm lược đã gây ra một scandal lớn.[50] Như ItaliaPháp[51] Các Đảng Cộng sản, Đảng Cộng sản Phần Lan bác bỏ sự chiếm đóng. Tuy vậy, Tổng thống Phần Lan Urho Kekkonen là chính trị gia phương Tây đầu tiên chính thức tới thăm Tiệp Khắc sau tháng 8 năm 1968; ông nhận được sự đón tiếp ở mức vinh dự cao nhất từ chủ tịch Ludvík Svoboda, ngày 4 tháng 10 năm 1969.[50] Tổng thư ký Đảng Cộng sản Bồ Đào Nha Álvaro Cunhal là một trong số ít lãnh đạo chính trị từ Tây Âu đã ủng hộ cuộc xâm lược là phản cách mạng.[52] cùng với Đảng Cộng sản Luxembourg[51] và các nhóm bảo thủ trong Đảng Cộng sản Hy Lạp.[51]
    [​IMG] [​IMG]
    Cuộc tuần hành tại Helsinki phản đối xâm lược Tiệp Khắc


    Các quốc gia phương Tây chỉ đưa ra những lời chỉ trích sau cuộc xâm lược. Đêm diễn ra cuộc xâm lược Canada, Đan Mạch, Pháp, Paraguay, Anh Quốc và Hoa Kỳ yêu cầu một cuộc họp của Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc.[53] Tại cuộc họp, đại sứ Tiệp Khắc Jan Muzik bác bỏ cuộc xâm lược. Đại sứ Liên xô Jacob Malik nhấnh mạnh rằng những hành động của Khối hiệp ước Warsaw là "sự giúp đỡ anh em" chống lại "các lực lượng chống xã hội".[53] Ngày hôm sau, nhiều quốc gia đề nghị một nghị quyết lên án sự can thiệp và kêu gọi rút quân ngay lập tức. Cuối cùng, một cuộc bỏ phiếu diễn ra. Mười thành viên ủng hộ đề nghị; Algeria, Ấn Độ và Pakistan bỏ phiếu trắng; Liên xô (với quyền phủ quyết) và Hungary phản đối. Các đại biểu Canada ngay lập tức đưa ra một đề xuất khác đòi một đại diện Liên hiệp quốc tới Praha và làm việc theo hướng đòi thả các lãnh đạo Tiệp Khắc đang bị giam giữ.[53] Tới ngày 26 tháng 8 một cuộc bỏ phiếu khác diễn ra, nhưng một đại diện Tiệp Khắc mới yêu cầu toàn bộ vấn đề bị loại ra khỏi chương trình nghị sự của Hội đồng Bảo an. Chính phủ Hoa Kỳ đã gửi Shirley Temple Black tới Praha trong tháng 8 năm 1968 chuẩn bị trở thành đại sứ Hoa Kỳ đầu tiên ở Tiệp Khắc tự do. Hai thập kỷ sau, khi Tiệp Khắc đã độc lập, Black là đại sứ Hoa Kỳ đầu tiên tại nước này.[54]
    [sửa] Hậu quả

    Bài chi tiết: Bình thường hoá (Tiệp Khắc)
    [​IMG] [​IMG]
    Đài tưởng niệm những nạn nhân của cuộc xâm lược, tại Liberec


    Tháng 4 năm 1969, Dubček bị thay thế khỏi chức vụ Thư ký thứ nhất bởi Gustáv Husák, và một giai đoạn "bình thường hóa" bắt đầu.[55] Dubček bị trục xuất khỏi Đảng Cộng sản Tiệp Khắc và được trao cho một công việc tại sở kiểm lâm.[14][56]
    Husák đã đảo ngược các biện pháp cải cách của Dubček, thanh trừng các thành viên tự do trong đảng, và loại bỏ khỏi các văn phòng nhà nước các cá nhân chuyên môn và trí thức đã công khai thể hiện sự bất bình với sự chuyển tiếp chính trị.[57] Husák tái lập quyền lực của cảnh sát và tăng cường quan hệ với các quốc gia xã hội chủ nghĩa khác. Ông cũng tìm cách tái tập trung hoá nền kinh tế, bởi một số lượng lớn các quyền tự do đã được trao cho các ngành công nghiệp trong thời kỳ diễn ra phong trào Mùa xuân Praha.[57] Việc bình luận về chính trị một lần nữa bị ngăn cấm trên truyền thông chính thức và những lời tuyên bố chính trị của bất kỳ ai không được coi là "tin tưởng hoàn toàn về chính trị" đều bị ngăn cấm.[22] Sự thay đổi lớn duy nhất còn tồn tại là việc liên bang hoá đất nước, tạo ra Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa SécCộng hòa Xã hội chủ nghĩa Slovak năm 1969.
    Năm 1987, lãnh đạo Liên xô Mikhail Gorbachev thừa nhận rằng các chính sách tự do hoá glasnostperestroika của ông rất giống với "chủ nghĩa xã hội với khuôn mặt người" của Dubček.[58] Với sự sụp đổ của chủ nghĩa xã hội năm 1989, Dubček trở thành chủ tịch nghị viện liên bang thuộc chính quyền Havel.[59] Khi được hỏi về sự khác biệt giữa Mùa xuân Praha và những cuộc cải cách của Gorbachev, một người phát ngôn Bộ Ngoại giao đã trả lời, "Mười chín năm."[60]
    Sau khi chủ nghĩa cộng sản sụp đổ tại Tiệp Khắc trong cuộc Cách mạng Nhung năm 1989, Dubček được bầu làm Người phát ngôn của Nghị viện Liên bang, chức vụ mà ông giữ tới tận tháng 6 năm 1992. Cuối cùng ông lãnh đạo Đảng Dân chủ Xã hội Slovakia, và phát biểu chống lại việc giải tán Tiệp Khắc trước khi mất tháng 11 năm 1992.[cần dẫn nguồn]
    [sửa] Dấu ấn văn hoá

    Mùa xuân Praha càng làm vỡ mộng nhiều người cánh tả ở phương Tây có quan điểm Mác-Lenin. Nó góp phần vào sự phát triển của các ý tưởng chủ nghĩa Cộng sản Tây Âu trong các đảng cộng sản phương Tây, tìm cách tách xa khỏi Liên xô, và cuối cùng dẫn tới sự giải tán nhiều nhóm trong số đó.[61] Một thập kỷ sau, một giai đoạn tự do hóa chính trị của Trung Quốc được gọi là Mùa xuân Bắc Kinh. Nó cũng một phần gây ảnh hưởng tới phong trào Mùa xuân Croatia tại Nam Tư.[62] Trong một cuộc nghiên cứu năm 1993 tại Séc, 60% người tham gia có một ký ức cá nhân liên quan tới Mùa xuân Praha trong khi 30% người khác quen thuộc với các sự kiện ở một số hình thức khác.[63]
    Sự kiện này đã được đề cập trong âm nhạc đại chúng, gồm bài hát của Karel Kryl, Luboš Fišer Requiem,[64]Music for Prague 1968 của Karel Husa.[65] "They Can't Stop The Spring", một bài hát của nhà báo và nghệ sĩ sáng tác người Ireland John Waters, đã đại diện cho Ireland tại Eurovision Song Contest năm 2007. Waters đã miêu tả nó là "một kiểu chào mừng của người Celtic với các cuộc cách mạng Đông Âu và những kết quả của nó", trích dẫn câu nói được cho là của Dubček: "Họ có thể dẫm đạp hoa, nhưng họ không thể ngăn cản mùa xuân."[66]
    Mùa xuân Praha cũng xuất hiện trong văn học. Milan Kundera đã nghiền ngẫm tác phẩm The Unbearable Lightness of Being của mình trong thời gian diễn ra phong trào Mùa xuân Praha. Nó đi theo những tác động của sự hiện diện ngày càng tăng của Liên xô và sự kiểm soát cảnh sát độc tài với dân chúng.[67] A film version was released in 1988.[68] Những người giải phóng, của Viktor Suvorov, là một miêu tả của một chứng nhân về cuộc xâm lược Tiệp Khắc năm 1968, từ quan điểm của một sĩ quan xe tăng Liên xô.[69] Rock 'n' Roll, một vở kịch của nhà soạn kịch Tom Stoppard, có đề cập đến Mùa xuân Praha, cũng như cuộc Cách mạng Nhung năm 1989.[70] Heda Margolius Kovály cũng chấm dứt cuốn hồi ký của mình Under a Cruel Star với một lời đề cập tới Mùa xuân Praha và cuộc xâm lược sau đó, và những cảm nhận của bà về các sự kiện đó.[71]
    Ngoài chuyển thể kịch bản phim của tác phẩm The Unbearable Lightness of Being, cũng có một bộ phim Pelíšky của đạo diễn Jan Hřebejk và tác giả kịch bản Petr Jarchovský, thể hiện các sự kiện của Mùa xuân Praha, dù nó nói nhiều hơn về giai đoạn bình thường hoá.[72] Bộ phim âm nhạc Séc, Những kẻ nổi loạn của Filip Renč, cũng thể hiện các sự kiện và cuộc xâm lược sau đó cũng như làn sóng di cư.[72]
    Số 68 đã trở thành biểu tượng tại Tiệp Khắc cũ. Vận động viên Hockey Jaromír Jágr mặc số này bởi tầm quan trọng của nó trong lịch sử Tiệp Khắc.[73][74] Một nhà xuất bản cũ có trụ sở tại Toronto, 68 Publishers, xuất bản những cuốn sách của các tác gia người Séc và Slovak đang sống lưu vong, lấy tên theo sự kiện đó.


  4. Naruto123

    Naruto123 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/04/2011
    Bài viết:
    2.716
    Đã được thích:
    3
    NATO không kích cảng Tripoli, Lybia
    Cập nhật lúc :9:43 AM, 21/05/2011
    NATO cho hay, đêm qua máy bay tiêm kích của liên minh đã không kích 7 tàu của Hải quân Lybia. Còn phía Libya cho biết NATO đang chặn nguồn cung cấp lương thực của nước này.


    [​IMG]
    Tàu tại cảng Tripoli bốc cháy dữ dội sau cuộc không kích của NATO Mục tiêu các cuộc không kích của NATO nhằm vào là các tàu thuộc sở hữu của ông Gaddafi đang đồn trú tại cảng Tripoli, Al- Humes và Sirte. Dù vậy NATO tiếp tục tuyên bố, mục tiêu tấn công của liên quân đêm qua chỉ nhằm vào các mục tiêu quân sự.

    Theo nhân chứng, tại cảng Tripoli xảy ra 4 tiếng nổ lớn làm nhiều tàu bốc cháy dữ dội. Các phóng viên của AFP có mặt tại hiện trường lại không dám khẳng định chắc chắn con tàu cháy là tàu dân sự hay quân sự.

    Phía phía NATO cho rằng, chiến dịch đêm qua được thực hiện để bảo vệ dân thường và an ninh của NATO trên biển.

    Theo lời người đại diện NATO, liên minh buộc phải tấn công các tàu của người đứng đầu Lybia vì trong tuần qua lực lượng trung thành với ông Gaddafi thường xuyên có những hành động ngăn cản các dòng viện trợ nhân đạo từ bên ngoài vào cảng Misurata để cứu giúp người dân Lybia.

    Trước hành động này của NATO, phát ngôn viên chính phủ Libya, ông Moussa Ibrahim chính thức lên tiếng, gọi cuộc tấn công trên của NATO là một hàng động muốn dồn ép quốc gia Lybia tới bước đường cùng.

    Ông còn khẳng định, các cảng bị tấn công là nơi tiếp nhận thực phẩm và các nhiều nhu yếu phẩm khác của đất nước. “Cả đất nước Lybia có nguy cơ chết đói vì cuộc không kích của NATO”, ông Ibrahim nói.

    Hiện khu vực cảng bị tấn công ở Tripoli vẫn đang trong tình trạng bất ổn. Ông Ibrahim lên tiếng: “Tổng thống Mỹ Barack Obama quá ảo tưởng. Chúng tôi cho rằng, những lời dối trá của ngài vẫn đang lan tràn khắp thế giới trên các phương tiện thông tin đại chúng. Ngài (Obama) làm gì có quyền quyết định sự ra đi của nhà lãnh đạo Lybia. Quyền quyết định vấn đề này là của chính người dân Libya”. Anh Dũng (tổng hợp)
  5. hitqualieu

    hitqualieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/04/2011
    Bài viết:
    326
    Đã được thích:
    0
    Ảnh hài của bố già gian ác :

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
    Nài thì độc tài này...

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
    Bản chất khát máu của Ga...
  6. FromtheStars

    FromtheStars Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    08/06/2007
    Bài viết:
    3.034
    Đã được thích:
    195
    http://www.adomonline.com/index.php...brega&catid=202:international-news&Itemid=273

    Sau khi Sirte bị quân cách mạng tấn công, Brega cũng đã trở thành mục tiêu của họ.
    Hiện tại quân chính phủ và quân cách mạng đang giao tranh dữ dội ở Brega.
    Cả 2 phe đều nói rằng đã kiểm soát được thành phố.
    Hôm qua, ngày 20 tháng 11, một lãnh đạo phe nổi dậy nói rằng Ông nghĩ sẽ sớm thu hồi được Brega.
  7. bunny121

    bunny121 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2008
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    1.014
    hừm, bạn dịch hơi thiếu : có vẻ như là rebels đã trốn vào tổ hợp lọc dầu vào ban ngày và quân chính phủ không muốn nã pháo vào đó (nghe không giống 1 chiến thắng của rebels cho lắm). Tiếp nữa, quân chính phủ đã tiến vào Zuwara-1 thị trấn do rebels kiểm soát - và đang nã pháo vào phần lớn hơn của Misrata. Với những từ ngữ gốc này, ta khó có thể nói là Zuwara đã bị quân chính phủ tái chiếm hay chưa, có thể rebels vẫn còn trong thị trấn, cũng có thể đã rút đi. Ngoài ra, UN lại đến, đòi ngưng bắn và tăng tiếp cận nhân đạo (với những vùng nào của đất nước thì hẳn sẽ là 1 dấu hỏi lớn vì Nato vừa chặn tàu chở dầu đến Tripoly xong)
    Ngoài ra, theo Reuters, 1 đám đông phóng viên nước ngoài trên xe bus gần Tripoly vừa bị nhiều người dân Lybia tấn công tại 1 trạm xăng dầu gần Tripoly, 1 số người có súng và dao, lính chính phủ đã bắn chỉ thiên giải tán đám đông. Theo 1 phóng viên reuters thì không nghi ngờ gì , những gã này đã cứu mạng họ. Đây được coi là diễn biến mới nhất thể hiện sự phẫn nộ của người miền Tây với cuộc can thiệp của Nato, cuộc khủng hoảng nhiên liệu (nên nhớ là Nato vừa chặn tàu chở dầu xong) và sự đưa tin sai lệch của phóng viên phương Tây (nguyên văn từ chính phủ Lybia).
    PS: Theo nhận định chủ quan của mình, cuộc chiến này đã đến độ phải chấm dứt, 2 bên không thể tiến thêm bước nào và nếu có cũng không đáng kể, vẫn còn hàng ngàn dặm sa mạc phải đi và hàng nghìn kẻ thù phải giết. 2 bên cũng không đến nỗi quá hận thù nhau, về đòi hỏi dân chủ nguyên thuỷ (trước khi bị biến tướng thành chống Gaddafi) có thể nói là chính quyền Lybia đã sẵn sàng đáp ứng điều đó , thể hiện qua nhiều tuyên bố. Vì vậy, mình nghĩ là sau 1 thời gian chiến sự nữa nếu tình hình vẫn cứ y hệt thế này thì sẽ có hoà bình và toàn vẹn lãnh thổ cho Lybia vì 2 bên sẽ chịu đàm phán (giờ rebels chưa chịu vì họ nghĩ rằng có thể chiến thắng). Khả năng thứ 2 : vài tháng nhẹ nhàng trôi qua, không có gì thay đổi trên bản đồ, hàng ngày số người bị bắn chết ít hơn nhiều lần tử vong tai nạn giao thông Việt Nam, Mỹ và Nato mệt mỏi và thiếu tiền,cuộc chiến cũng không còn hút khách, họ rút dần can thiệp không quân nhưng vẫn ủng hộ rebels bằng vũ khí đạn dược (lý giải tại sao rebels bắn mãi chưa hết đạn), cuộc chiến kéo dài qua nhiều tháng hoặc nhiều năm............1 bên sẽ chiến thắng , nhiều khả năng là Gaddafi vì quân đội của ông được tôi rèn qua bomb Nato, có lý tưởng (bảo vệ tổ quốc, phải cám ơn Nato đã cho họ lý tưởng), mình không tin tưởng những người kêu gào ngoại bang ném bomb đồng bào mình có thể có phân nửa lòng dũng cảm của những người dám chui vào xe tank dưới sự tấn công của Nato ! Khả năng thứ 3: sau vài tháng buồn tẻ với bản đồ không thay đổi, Pháp hoặc Anh tức khí đổ quân bộ tấn công kiểu đánh nhanh rút gọn, chiếm được chỗ nào thì quân nổi dậy đi sau cắm cờ và chụp ảnh, cứ thế mà tiến đến Tripoly, thế thì Nato không phải gặp gánh nặng của sự chiếm đóng vì rebels sẽ đỡ phần đó, Nato chỉ phải làm việc của 1 quân đội chuyên nghiệp, đánh và thắng, không phải lo giữ. Tuy nhiên cách này có nhiều yếu tố mạo hiểm, nhất là đối với sự nghiệp của các chíng trị gia, mà lại là đối với 1 cuộc chiến theo kiểu theo bầy, không có chủ soái, cha chung không ai khóc, có thua cũng không phải là thất bại trực tiếp của nước nào, là thất bại của chung, của Nato thì theo mình khả năng trên ít có thể xảy ra.
    Trình ngoại giao của Nga có vẻ chưa đạt đến độ ngoại giao con thoi như phương Tây lúc cần, lên tiếng chỉ trích mà gần như không có hành động gì đáng kể.
    Tất cả các ý kiến trên, trừ bài dịch đều là quan điểm cá nhân.
  8. luangokhoaisan

    luangokhoaisan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/04/2011
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    0
    Rebel gọi ngoại bang bỏ bom đồng bào Gà là sai.
    Gà bắn kachiusa đồng bào rebel là đúng.
    Các bạn lính đánh thuê cho Gà là anh hùng quốc tế.
    Quân Gà rất dũng cảm, khi đào ngũ rồi chiến đấu vẫn rất dũng cảm.
    Gà đầy khoan dung độ lượng. Đã phá Abu Salim nên rebel hoàn toàn yên tâm gác súng về với mẹ với vợ.
    Kachiusa của Gà có mắt,lựu của gà cũng có mắt nên chỉ trúng kẻ có tội.
    Anh Pháp oắnh bộ binh thần tốc. Hôm trước đang xem playboy trong doanh trại hôm sau đã tiến vào Tripolli.
    Nato là tổ chức quân sự đầy ngẫu hứng.
    Putin quá hèn khi kô dám chi viện Gà.
  9. FromtheStars

    FromtheStars Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    08/06/2007
    Bài viết:
    3.034
    Đã được thích:
    195
    Thờn bơn méo miệng, chê trai lệch mồm mà thôi.
    Chính nghĩa đó thối thum thủm, che đậy lên những âm mưu và tham vọng ích kỷ độc tài.

    Lại nói về vấn đề của Rebels: Đến nay, chưa một đội quân nào Nato hay Mỹ xâm lược Libya.
    Rebels làm rất tốt với vai trò của mình. Với nguồn tài chính eo hẹp, một đội quân mới mẻ, chiến đấu và chiến thắng một đội quân 42 năm nay được huấn luyện và trang bị đầy đủ là một điều cực kỳ khó khăn. Trong khi đó với trình độ vũ khí của Rebels, giả sử bắn vào Tripoli sẽ gây ra hậu quả sát thương cho dân thường thế nào? Sử dụng nhà cung cấp dịch vụ Nato có vẻ như là một sự lựa chọn tối ưu. Vừa rẻ, vừa hiệu quả. Gà đã mất phần lớn năng lực chiến đấu.
    Obama đã tuyên bố, chính phủ Mỹ không phải bỏ tiền cho chiến tranh ở Libya.
    Canada gần đây đã đặt hàng 1300 quả Tomahawk và sử dụng cho Libya.
    Và đến một lúc nào đó, thủ tướng của họ cũng có thể tuyên bố: Chính phủ Canada không phải bỏ tiền cho chiến tranh ở Libya.

    Gaddafi hoàn toàn đã, và có thể làm như kiểu của Rebels. Cũng đã cử người sang gặp anh này, anh nọ. Nhưng đã thất bại. Bởi vũ khí của các anh ấy kém chính xác nên gây ra sự hủy diệt tàn bạo. Bởi năng lực có hạn nên sự giúp đỡ cũng chỉ là nửa vời, không đáng tin cậy. Trong khi đó, những người có năng lực thực sự lại không ưa và muốn giúp đỡ những kẻ độc tài như Gà.
  10. home124

    home124 Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/05/2009
    Bài viết:
    4.208
    Đã được thích:
    2.411
    Nhìn NaTo tấn công mà sợ :)) Sợ vãi ra được. Ném bừa bắn phá thế này thì buồn cười quá. Bảo vệ cái vùng cấm bay là kiểu ném bom tàu đang sửa đấy à. Khiếp quá!
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này